Trong phòng chìm trong bầu không khí tĩnh lặng mà xấu hổ .
Phó Hàn Tranh bình tĩnh như thường đứng dậy quay về phòng thay quần áo , nhưng khóe môi lại lộ ra nụ cười hiếm có .
Vy Vy ngồi dậy , buồn bực thở dài , chợt chuông điện thoại vang lên .
“ Vy Vy , anh và trợ lý đã tới nơi từ tối hôm qua , em đừng để lỡ chuyến bay . Bọn anh sẽ đến sân bay đón em . ”
“ Được , nửa tiếng nữa em sẽ xuất phát . ”
Vy Vy cúp điện thoại , cũng không để việc bị cưỡng hôn vừa rồi làm phiền lòng , rời giường rửa mặt thay quần áo .
Trên bàn ăn sáng , cô ngồi đối diện với Phó Hàn Tranh , buồn bực không nói một câu nào .
Bởi vì buổi sáng có hội nghị quan trọng nên Phó Hàn Tranh chỉ đưa cô đến gara chứ không tự mình đưa cô đến sân bay .
“ Đến thì gọi điện thoại , có việc gì phiền toái cũng gọi điện thoại . ”
“ Biết rồi . ”
Phiền toái nhất không phải chính là anh sao ?
Phó Hàn Tranh đóng cửa xe , nhìn xe chạy ra khỏi gara mới quay lại chung cư .
Bữa sáng cũng không ăn , liền gọi Phó Thời Khâm đi làm .
Mới đầu , Phó Thời Khâm cảm thấy có chút may mắn .
Vy Vy đi rồi , anh trai sẽ không bởi vì cô mà đẩy công việc sang cho anh ta , nhưng mà qua được gần một ngày , anh ta biết mình sai rồi .
Vì cô đi nên anh trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538479/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.