Trong phòng chìm trong bầu không khí tĩnh lặng mà xấu hổ . Phó Hàn Tranh bình tĩnh như thường đứng dậy quay về phòng thay quần áo , nhưng khóe môi lại lộ ra nụ cười hiếm có . Vy Vy ngồi dậy , buồn bực thở dài , chợt chuông điện thoại vang lên . “ Vy Vy , anh và trợ lý đã tới nơi từ tối hôm qua , em đừng để lỡ chuyến bay . Bọn anh sẽ đến sân bay đón em . ” “ Được , nửa tiếng nữa em sẽ xuất phát . ” Vy Vy cúp điện thoại , cũng không để việc bị cưỡng hôn vừa rồi làm phiền lòng , rời giường rửa mặt thay quần áo . Trên bàn ăn sáng , cô ngồi đối diện với Phó Hàn Tranh , buồn bực không nói một câu nào . Bởi vì buổi sáng có hội nghị quan trọng nên Phó Hàn Tranh chỉ đưa cô đến gara chứ không tự mình đưa cô đến sân bay . “ Đến thì gọi điện thoại , có việc gì phiền toái cũng gọi điện thoại . ” “ Biết rồi . ” Phiền toái nhất không phải chính là anh sao ? Phó Hàn Tranh đóng cửa xe , nhìn xe chạy ra khỏi gara mới quay lại chung cư .
Bữa sáng cũng không ăn , liền gọi Phó Thời Khâm đi làm . Mới đầu , Phó Thời Khâm cảm thấy có chút may mắn . Vy Vy đi rồi , anh trai sẽ không bởi vì cô mà đẩy công việc sang cho anh ta , nhưng mà qua được gần một ngày , anh ta biết mình sai rồi . Vì cô đi nên anh trai lại biến thành cỗ máy máu lạnh cuồng công việc , tự mình tăng ca , còn muốn bọn họ đều phải cùng anh tăng ca . Vì thế , Vy Vy vừa xuống máy bay đến chỗ quay phim , Phó Thời Khâm đã gọi điện thoại tới , khóc lóc cầu xin cô quay lại thủ đô . Lúc cô ở đây , mặc dù anh trai sẽ ngẫu nhiên ném cho anh ta một đống công việc , nhưng ít nhất khi làm việc mà có sai sót thì sẽ không phải đối mặt với một người máu lạnh vô tình . Vy Vy nghe anh ta lải nhải nửa ngày , vô tình cự tuyệt yêu cầu của anh ta , “ Cậu hai , tôi cũng có công việc phải làm , anh tự mình cầu nhiều phúc thì hơn . ” Người anh ta nói nào phải anh trai của anh ta chứ , rõ ràng là một Diêm Vương được không . Kỳ thực chính cô cũng kinh ngạc , Phó Hàn Tranh trên phương diện tình cảm tương đối lạnh nhạt , đối với người thân cũng như vậy , đừng nói đến người bình thường , nhưng mà không hiểu sao lại ngoại lệ đối Với cô . Cô vừa cúp điện thoại của Phó Thời Khâm , quản lý Kiều Lâm đã dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đến sân bay đón cô . “ Vy Vy , đây là trợ lý sẽ theo em từ ngày hôm nay , Tiểu Tử , Từ Oanh . ” “ Em chào chị , chị Vy . ” Cô gái khách khí chào cô . “ Cô gọi tôi là Vy Vy thôi , không cần gọi là chị . ” Vy Vy sửa lại .
Mặc dù trợ lý hay gọi nghệ sĩ là anh hoặc chị , nhưng cô thực sự không thể chấp nhận được một người lớn hơn cô gọi cô là chị được . “ Được , Vy Vy . ” Từ Oanh cười sửa lại . “ Được rồi , trước tiên đem hành lý lên xe đã . ” Kiều Lâm đeo kính râm , đứng ở một bên thúc giục . Từ Oanh cầm lấy vali , nhưng nặng quá không di chuyển được . Vy Vy nhìn Kiều Lâm , Kiều Lâm nói , “ Nhìn anh làm gì , anh không làm việc nặng . ” Người đàn ông duy nhất ở đây cũng không thể trông cậy , Vy Vy chỉ có thể tự mình ra tay , chuyển vali lên xe . Ba người vừa lên xe , chuẩn bị lái xe đến địa điểm quay phim , vừa ra khỏi chỗ đỗ xe , đã bị mấy trăm fan nữ đang thét chói tai chặn đường . Vy Vy nhìn những cô gái đó cầm bảng và poster , tất cả đều là tên và ảnh của Phó Thời Dịch . “ Hôm nay cậu ba cũng tới à ? ” “ Đúng vậy , anh ta chụp quảng cáo ở nơi khác xong thì bay thẳng tới đây . ” Kiều Lâm đối với trường hợp như vậy thấy đã nhiều nên không ngạc nhiên , kiên nhẫn ngồi chờ fan của Phó Thời Dịch rời đi . Quả nhiên , một lát sau , xe của Phó Thời Dịch vừa rời khỏi thì bãi đỗ xe cũng im lặng trở lại .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]