Mạnh Như Nhã cho rằng , mở cửa ra liền có thể thấy được người phụ nữ trốn trong này , không ngờ rằng , bên trong trống không không một bóng người .
Nhưng mà , giường và chăn trong phòng đều là phong cách của con gái , trên bàn còn có đồ dưỡng da và trang điểm . Người phụ nữ đáng chết đó ở đây sao ?
“ Cô đang làm gì thế ? ” Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn Mạnh Như Nhã , âm thanh lạnh lẽo khiếp người .
“ Tôi . . . tôi nghĩ rằng đây là nhà vệ sinh . ”
Mạnh Như Nhã bị dọa tới mức run rẩy cả người , rất muốn lại đi vào tìm , nhưng trước mặt Phó Hàn Tranh nên không dám làm gì quá đáng , chỉ có thể từ bỏ mà đóng cửa lại .
Cơ trí như Phó Hàn Tranh , đương nhiên nhìn ra ý đồ của mẹ mình và Mạnh Như Nhã , không vui mà lật qua lật lại tài liệu trong tay , giọng điệu lạnh nhạt , “ Nếu không có chuyện gì khác thì hai người về đi , con còn nhiều việc phải làm . ”
Bà Phó biết đã chọc giận anh , mặc dù anh là con trai bà , nhưng một khi thực sự tức giận thì sẽ không nể nang gì bà cả , vì thế , nhìn thoáng qua Mạnh Như Nhã , nhẹ nhàng nói , “ Vậy mẹ đi trước , con rảnh rỗi thì về nhà cũ ăn cơm , cũng đã hai tháng rồi con không về nhà . ”
“ Được . ” Phó Hàn Tranh lạnh nhạt trả lời .
Tuy bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538476/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.