Phó Hàn Tranh thả cô xuống giường , duỗi tay vén sợi tóc dính trên má cô ra , khe khẽ thở dài .
Rốt cuộc anh làm sao vậy ? Rõ ràng trước đó cảm thấy cô gái này chướng mắt , tại sao đột nhiên lại không thể bỏ xuống được như thế ?
Thoáng cái tất cả sự ấu trĩ của cô thành đáng yêu , cô làm bậy cũng cảm thấy đó là nghịch ngợm , không hiểu chuyện cũng trở thành ngây thơ hồn nhiên .
Tóm lại chính là thấy thế nào , nghĩ thế nào anh đều cảm thấy thích . Cách suy nghĩ không lý trí như vậy không nên có ở một người trưởng thành như anh .
Trước đó Phó Thời Khâm cười nhạo anh rằng lúc trước đuổi người ta đi là anh , hiện tại ép người ta ở lại bên mình cũng là anh , chuyện vả mặt như vậy anh cũng làm được .
Nhưng mà , đây thật sự là lần đầu tiên anh . . . không thể dứt bỏ một cô gái .
Cho nên... cho dù biết hiện tại tim cô không có anh , nhưng vẫn mạnh mẽ ép cô ở lại bên cạnh mình .
Vy Vy đang ngủ thấy hơi lạnh nên có cọ vào nguồn nhiệt ở bên cạnh , chui vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông , thỏa mãn tiếp tục ngủ .
Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt ngủ say của cô , cười tự giễu .
Không nghĩ tới mình cũng có ngày hôm nay , còn là thua trong tay một cô nhóc mới hơn mười tuổi .
Sáng sớm , anh thức dậy theo đồng hồ sinh học , thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538435/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.