Chương trước
Chương sau
Phó Thời Khâm vừa bước vào đến phòng khách liền nhìn thấy hai người đứng trong bếp, vẻ mặt liền như gặp quỷ đứng ngốc luôn tại chỗ.
Anh nhìn anh cả nhà mình , người mà hai tiếng trước ở công ty luôn mang dáng vẻ lạnh lẽo âm u như diêm vương, ra sức mà “ ngược “ anh và đám quản lí cấp cao tức mức khóc cha gọi mẹ giờ lại đang … rửa bát .
Cả người từ đầu đến chân đều toát ra vẻ dịu dàng như gió xuân tháng ba , xin hỏi… chính xác là cùng một người. còn chưa hết , hai cái con người trong bếp kia , lại còn đep tạp dề đôi.
Anh trai đeo một cái tạp dề màu xám phía trước có một con thỏ màu hồng đáng yêu. Mộ vy Vy thì đeo cái tạp dề màu hông con thỏ phía trước màu xám …
“ Đây là … tình huống quái quỷ gì vậy ?” đầu Phó Thời Khâm chính là bây giờ đang có một ngàn dấu chấm hỏi chạy ngang .
“ Anh trai cháu đang theo đuổi Vy Vy sao ? , bà cụ Phó kéo đứa cháu đang đứng ngốc lại hỏi.
Phó Thời Khâm gật đầu , kẻ mù cũng có thể nhìn ra được nha bà nội…
Nếu biết sớm có ngày hôm nay , trước kia còn như vậy làm cái gì chứ.
Lúc trước ghét bỏ người ta cho nhiều vào , bây giờ vội vàng quay đầu theo đuổi , “ cao lãnh nhất thời , truy thê hỏa táng tràng” chính là dành để nói loại người như lão đại của anh .
Buổi trưa , anh quan quân hỏi xem có phải vì Mộ Vy Vy mà anh trai tức giận , mặt lạnh một mảng nói không pphải , kết quả thì sao … người ta gọi một cuộc điện thoại đến nói hai câu , anh trai liền tung ta tung tang chạy đến . Sao lúc trước anh không phát hiện anh trai mình lại nói một đường làm một nẻo thế này nhỉ .

Trong phòng bếp , Vy Vy xào thức ăn , Phó Hàn Tranh rất phối hợp múc thức ăn vào đĩa.
Ánh mắt anh trước sau đều dừng trên người con gái đang bận rộn bên cạnh, đôi mắt thu hết vẻ lạnh lẽo , thay vào đó là toàn ý cười ngọt ngào , cùng với ham muốn đọc chiếm nơi đáy mắt.
Anh nghĩ , bây giờ thì anh có thể chắc chắn , cô gái này… anh muốn cô.
Cơm tối rất nhanh được bày lên bàn , đa số đều do Phó Hàn Tranh nấu . Phó Thời Khâm không đợi được, nếm thử một miếng cơm hải sản anh đã thèm từ nãi giờ , cơm ngon đến muốn khóc .
Anh ta đang vui vẻ ăn uống lại được anh trai gắp cho một con tôm , lại gắp cho bà cụ Phó một con . Phó Thời Khâm thủ nhược kinh sủng , cùng ăn cơm đã hơn hai mươi năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên a… khi anh đang cảm động đến suýt rơi nước mắt vì tình cảm an hem này, liền nhìn thấy anh trai nhà mình đang cẩn thận bóc vỏ tôm , sau đó … đưa hết cho Mộ Vy Vy , còn thiếu nước đút vào miệng người ta.
Vy Vy nhận một đĩa lớn thịt hải sản , khách sáo đáp lễ lại mấy miếng sò, nói, “ anh tự mình ăn đi , không cần bóc cho tôi.”
Bà cụ Phó nhìn nhìn hai người gắp qua gắp lại, trong lòng vui vẻ không thôi. Đứa cháu trai từ nhỏ đã lạnh như tảng băng cuối cùng đã nghĩ thông rồi nha .
Mấy người đang vui vẻ ăn cơm , điện thoại của Phó Hàn Tranh để ngoài phòng khách vang lên, nên anh đứng dậy nghe điện thoại, lúc bắt máy cái con người kia lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
“ Công ty không có nghĩa vụ phải giúp một nhân viên xử lí việc riêng .”
“ Giám đốc mạnh chỉ là một nhân viên không có bất kỳ quan hệ nào với con , mẹ , mẹ đừng hiểu nhầm cũng đừng làm người khác hiểu nhầm .”
…..

Vy Vy nghe thấy liếc mắt nhìn anh một cái, qua lời nói vừa rồi có thể đoán ra cuộc điện thoại kia là bà Phó gọi tới , có lẽ là đang nhờ anh xử lý vụ cái túi của Mạnh Nhã Như .
Trước đây Mạnh Nhã Như có nói với Mộ Vy Vy, Phó Hàn Tranh đã giúp cô ta và nhà họ Mạnh xử lí rất nhiều phiền phúc, hơn nữa từ trước đến giờ còn chưa từng từ chối giúp đỡ cô ta . bây giờ là tình huống gì đây ? Mẹ ruột Phó Hàn Tranh gọi điện tới mà anh vẫn không giúp nha …
Phó Hàn Tranh như phát hiện ra ánh mắt của cô , quay đầu lại nhìn cô một cái rồi nói, “ dạ , đến lúc sẽ để mọi người gặp nhau.”
Phó Thời Khâm nghe được câu này , không tự chủ mà nhìn sang Mộ Vy Vy ngồi đối diện , đây là nói khi nào thời điểm chín muồi , sẽ đưa cô về ra mắt sao ? vừa rồi còn nói cái gì mà không muốn bị hiểu lầm , xem ra là không muốn cô hiểu lầm đây mà.
Phó Hàn Tranh gác máy trở về chỗ ngồi, thuận miệng hỏi Vy Vy , “ hôm trước em và người nhà họ Mạnh xung đột sao ?”
“ ừm… cãi nhau một trận, làm hỏng chiếc túi hàng hiệu của bà Mạnh, vốn dĩ định đền , nhưng bên MG nói không phải sản phẩm chính hang của bọn họ… “ , Vy Vy nhàn nhàn đáp . “ cái túi đó là thiết kế của Martin Grimm sau khi kí hợp đồng với nhà họ Cố , cho nên bên đó có khả năng sẽ đòi bà Mạnh bồi thường …”
“ không chịu thiệt thòi “, Phó Hàn Tranh lại hỏi .
“ sao có thể chứ , tôi là người như vậy sao ?” , Vy Vy cười tươi , rất đắc ý nói.
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu nói , “ Vậy thì tốt .”
Phó Thời Khâm thực sự cạn lời với anh trai mình , đúng , Mộ Vy Vy không chịu thiệt thòi là được , người khác thảm như thế nào , đều không quan trọng nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.