Cặp mắt đen của Phó Hàn tranh nheo lại , cần cốc nước phó thời khâm mới rót nhấp một ngụm , nhàn nhàn nói , " Vương Vệ Đông đang sai người bắt cô ." Vy Vy kinh ngạc , lần trước cô tính kế Vương Vệ Đông và Chu Mĩ cầm , bọn họ chắc phải sớm tìm cô tính sổ rồi , nhưng cũng đã qua một đoạn thời gian rồi cũng chưa thấy ai tới tìm cô , mấy ngày nay cô vẫn luôn rất cảnh giác , khi ra ngoài cũng chu ý xem có ai theo dõi mình không , nhưng đều không phát hiện ai khả nghi, đến người theo dõi cô cũng không phát hiện ra . Xem ra người của Phó Hàn Tranh không chỉ dọn dẹp hết đám người của Chu Vệ Đông , không những vậy thân thủ chắc hẳn rất tốt , nên cô mới không hề phát hiện ra. Cô trầm mặc hồi lâu , lại nhìn Phó Thời Khâm đang đứng bên cạnh bếp , cận lực giảm đi cảm giác tồn tại của mình , nói , " anh có thể tránh đi một lát được không ?" Phó Thời Khâm không nói một lời lẳng lặng chuồn đi , không khí trong trong quá ngột ngạt rồi , mạng chó quan trọng hơn , nên chạy trốn mới là thượng sách. Sau khi cửa chung cư đóng lại , cả căn phòng lại lâm vào trạng thái yên ắng vô hạn. Vy Vy hít sâu một hơi , đi đến bên cạnh ghế sopha , nhìn thẳng vào đôi mắt đen của người đàn ông nói , " Phó Hàn Tranh trước đây quấy rối anh là lỗi của tôi, nhưng bây giờ tôi thật sự rất mệt mỏi rồi , tôi chẳng có gì cả , tôi chỉ muốn bình yên mà sống cuộc sống của mình thôi..." Phó Hàn Tranh nhìn ra được nỗi đau trong mắt cô , giọng điệu vô thức mền mại đi vài phần , " từ bây giờ trở đi cô có tôi rồi , những điều cô muốn tôi đều có thể cho cô, cái cô muốn lấy lại , tôi cũng có thể lấy lại giúp cô ." Lúc đầu cô tiếp cận anh không phải vì mục đích này sao ? Bây giờ thành công rồi , tại sao cô lại không muốn nữa ? Vy Vy mỉm cười , kiên định nói , " nhưng tôi không muốn anh , cũng không muốn những thứ anh cho ." Từ khi 1 tuổi mẹ cô bệnh nặng mà qua đời, cô được bà cố bé về nhà họ cố nuôi dưỡng . Cố tư đình là người anh trai thân thiết nhất của cô, cũng từng là người đàn ông mà cô yêu nhất. Anh ta thống trị cả thế giới của cô, nhưng lại móc tim cô ra cho lăng nghiên , cũng không có chút thương tiếc nào đối với cái chết của cô. Anh ta cho cô cuộc sống tôn quý xã xỉ nhất trong hơn 20 năm, rồi cũng vứt bỏ con xuống địa ngục... Lạnh giá nhất và cũng tuyệt vọng nhất...
Bây giờ phó Hàn Tranh có thể nói với cô những lời này, nhưng đợi đến khi anh ta biết cô không phải là Mộ Vy Vy mà là con gái nhà họ Cố, tử địch của nhà họ phó, thì còn nói ra những lời này được sao? Lúc đó chỉ sợ còn giết cô không kịp ấy chứ. " Cho nên ... cô chỉ trêu chọc tôi xong muốn nói đi là đi được sao... " , Phó hàm tranh nheo mắt lại , ánh mắt dần trở nên ngày càng lạnh. Vy Vy oan uổng muốn chết , trêu chọc anh là Mộ Vy Vy bây giờ cô lại là người phải gánh chịu hậu quả. Được ,cô nhận. Dùng thân thể của người ta thì phải gánh chịu hậu quả chứ. Vy Vy không nhìn anh ta nữa , hít sau một hơi, rồi bắt đầu cởi áo khoác ngoài, tiếp đến là áo thun bên trong, sau cùng là chiếc quần jean dài phía dưới, hiện tại trên người cô chỉ còn lại bộ đồ lót che đi thân thể. Dưới ánh đèn, thân hình thiếu nữ nõn nà mịn màng lộ ra trước mắt người đàn ông. phó Hàn Tranh nhìn chăm chăm mọi hành động của cô ánh mắt dần tối đi Mi Tâm nhíu lại , môi mỏng mín chặt. Vy Vy Tiến lại gần, ngồi lên đùi anh, đưa tay tháo chiếc cà vạt được thắt cẩn thận trên cổ anh xuống. " Cô đang làm cái gì vậy?", Giọng nói của Phó Hàn tranh trầm xuống, ánh mắt lạnh đến cùng cực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]