Chương trước
Chương sau
Một lúc sau Ngô Tú Liên vẫn không tin được đây là sự thật, căm hận trừng mắt nhìn cố Vy Vy nói, “ chắc chắn cô đã làm gì với cuộc điện thoại vừa rồi, ai biết cuộc gọi đó có phải là gọi đến cho bộ phận chăm sóc khách hàng của MG không chứ? Một học sinh cấp ba như cô thì hiểu được bao nhiêu và MG hả ? “ .
“ Bà Mạnh cuộc điện thoại vừa rồi là do tôi gọi “, Minh Diệp trầm giọng nhắc nhở.
“ Muốn biết có phải hay không thì đợi các người nhận được thư của luật sư thì sẽ rõ “ , Vy Vy nhẹ nhàng cười một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo như băng.
Mộ Vy Vy đúng là không hiểu gì về thời trang hay các nhãn hiệu cao cấp, nhưng cô thì khác, cô là người lớn lên trong nhà họ Cố, những thứ cô dùng, những thứ cô thấy, Ngô Tú Liên cả đời cũng không thể tưởng tượng được.
Từ lúc cô tròn 20 tuổi, nhà thiết kế chính của MG là Martin Grimm đã ký hợp đồng trở thành nhà thiết kế tư nhân của nhà họ Cố, quần áo, túi xách , giày dép, trang sức của cô , một năm bốn mùa đều do anh ta thiết kế, thử hỏi cô có thể không quen thuộc sao ?
Từ khi Cô Tú Liên mang cái túi này tới trước mặt cô, thì cô đã biết đây chính là hàng giả rồi, nếu như bà ta không chọc vào cô thì cô cũng chẳng rảnh đi thu thập bà ta, nhưng chính bà ta miệng thối , cố ý gây sự, nên cô cũng chỉ có thể dạy dỗ bà ta một chút.
Ngô Tú Lliên không tin , nhưng khách khứa xung quanh lại tin , ồn ào bàn tán.
“ Bản thân mang theo hàng nhái lại còn không biết xấu hổ mang ra ngoài khoe khoang, đã vậy còn mặt dày tới mức ép cô gái nhà người ta bồi thường tiền”.
“ Bây giờ đúng là tự lấy đá đạp chân mình, chọc phải hai ông lớn kia, chính là không những phải bồi thường tiền mà còn bị mất hết mặt mũi “ .
“ Họ cũng không biết đây chính là hàng nhái, nếu thực sự phải ra tòa thì không đến mức thua đúng không ? “
“ Người nhà họ Cố lúc nào cũng ngang ngược không phân rõ sai trái, đối đầu với họ làm sao có kết cục tốt đẹp được. Người ta mời Martin về làm nhà thiết kế riêng, chính là muốn thứ mình dùng có một không hai, có người lại mang hàng giả ra ngoài huênh hoang khoác lác, chẳng phải là chọc cho người ta mất hứng sao, lại còn mong muốn người ta nhẹ tay với mình “ .
“ Mời nhà thiết kế của một nhãn hiệu xa xỉ về làm nhà thiết kế tư nhân, lại còn kí hợp đồng nhiều năm như vậy… người có tiền đúng là tùy hứng thật… “ .

....
So với mẹ mình thì Mạnh Nhã Như bình tĩnh hơn nhiều , tủi thân nhìn về Vy Vy mà nói, “ Vy Vy từ lúc quen biết em tới bây giờ , chị vẫn luôn xem em như em gái, vẫn luôn không ngừng tặng quà cho em, rốt cuộc chị làm chuyện gì sai mà em lại đối xử với chị như vậy ? “
Mọi người nghe xong , không khỏi có chút đồng cảm với Mạnh Nhã Như, đối với người ta tốt như vậy, bây giờ bị hại tới mức này , cô gái kia đúng là vong ân phụ nghĩa.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cô gái kia chính là biết trước cái túi đó là hàng nhái, cho nên mới cố tình cắt hỏng để gây chuyện.
Vy Vy tiến lại gần Mạnh Nhã nhữ , môi khẽ cong lên , cầm lấy sợi dây truyền trên tay cô ta mà nói , “ chị Nhã Như chị tặng cho em quần áo và giày thì không phải em đã tặng lại thứ quý giá nhất cho chị rồi hay sao ? sợi dây chuyền kim cương này chính là di vật mẹ em để lại. “
Vị khách mặc áo đen khi nãi nhìn sợi dây chuyền trên cổ Mạnh Nhã Như, rất khoa trương bịt miệng kêu lên nói , “ trời ơi ! sợi dây chuyền này nhìn thế nào cũng phải hơn 1000 vạn , còn là di vật mẹ người ta để lại, cô mua cho người ta cả trăm bộ quần áo chưa chắc đã đủ. Rõ ràng bản thân chiếm tiện nghi của cô bé, lại còn đổ lỗi người ta hại cô. Rõ ràng bản thân miệng lưỡi không sạch sẽ gây sự với người ta trước, giờ còn giả bộ đáng thương cái gì chứ ? . Có muốn tôi mở lại video để mọi người cùng thưởng thức lại không? Đúng là cực phẩm mà !”
( vote 1000 sao cho chị áo đen , nghe thôi cũng thấy chị xinh gái rồi )
Mạnh Nhã Như không còn lời nào để nói nữa, sợi dây chuyền kim cương này đúng là do cô ta lừa gạt Mộ Vy Vy mà có được, hứa rằng sẽ giúp Mộ Vy Vy theo đuổi Phó Hàn Tranh. Chính bà Phó cũng biết sợi dây chuyền này do Mộ Vy Vy đưa, nên bây giờ không thể phủ nhận nó là đồ của Mộ Vy Vy được.
Bà Phó nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngô Tú Liên, vỗ vai Mạnh Nhã Như , nhẹ nhàng nói, “ được rồi, sắc mặt của mẹ cháu nhìn qua có vẻ không tốt , cháu đưa mẹ về nghỉ ngơi trước đi “.
Loại chuyện ồn ào khó coi như vậy, mẹ con họ ở lâu tại bữa tiệc cũng không tốt lắm.
Bà quả thực rất hài lòng với người con dâu mà bà chọn là Mạnh Nhã Như này, tính tình dịu dàng lại rất biết chăm sóc người khác, chỉ là mẹ cô ta thỉnh thoảng lại hành xử không ra gì.
Mạnh Nhã Như không cam tâm, nhưng việc đã đến nước này rồi thì ở lại tiếp cũng không phải chuyện hay ho gì, nên lễ phép chào tạm biệt người nhà họ Minh rồi mới đỡ Ngô Tú Liên đang ỉu xìu rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.