Cùng lúc đó trong phòng làm việc , Phó Hàn Tranh cũng nhận được báo cáo của Lôi Mộng . “ Ông chủ truyện anh phân phó tôi đã điều tra xong . Mấy ngày gần đây , tập đoàn Long Thăng đang cạnh tranh một hạng mục lớn của công ty truyền thông Thiên Thịnh , hôm nay vừa kí hợp đòng thành công. “ Phó Hàn Tranh đóng cửa phòng làm việc lại , “ còn gì nữa không ?” Lôi Mộng nghĩ không ra làm sao ông chủ lại đột nhiên quan tâm đến chuyện của tập đoàn Long Thăng , cho nên buổi sang gọ điện đến hỏi Từ Khiêm, Từ KHiêm nói chỉ cần lưu ý những gì liên quan tới Mộ Vy Vy là được . “ Bọn họ kí hợp đồng với Vệ Vương Đông của Thịnh Thiên “ . Lôi Mộng trầm ngâm trong chốc lát , tiếp tục nói , “thực ra lúc đầu bọn họ tính toán đưa cô Mộ cho Vệ Vương Đông , nhưng mà cô Mộ chạy khỏi khách sạn, ở trong khách sạn chỉ còn Chu Mỹ Cầm , vợ của Lê Gia Thành , bà ta ở với Vương Vệ Đông tới trưa hôm sau mới rời đi, còn nữa xế chiều nay Vương Vệ Đồng đã cho người điều tra hành tung của cô Mộ . “ Phó Hàn Tranh nghe xong , trầm ngâm một lúc mới ra lệnh , “ ngày mai sắp xếp người đi theo cô ấy , bảo đảm an toàn . “ Chuyện ngày hôm qua , anh không muốn nó xảy ra lần nữa . Người phụ nữa mình từng dụng chạm lại bị người khác mơ ước, loại cảm giác này không tốt chút nào. Mặc dù Lôi Mộng tò mò tại sao ông chủ nhà mình lại đột nhiên quan tâm tới Mộ Vy Vy , nhưng cũng không dám hỏi thẳng anh . “ vâng , tôi sắn xếp ngay ạ “ . Phó Hàn Tranh cúp điện thoại , rời khỏi phòng làm việc , Cố Vy Vy đang từ trong phòng đi ra , chuẩn bị đến nhà bếp làm cơm tối, nhìn thấy anh thì sửng sốt hai giây.
“ Tổng giám đốc phó , anh… anh không về sao? “ “ Sáng mai họp xong phải đi công tác ngay “. Mặc dù Cố Vy Vy cảm thấy ở cùng anh dưới một mái hiên không thoải mái, nhưng dù gì tối hôm qua ngươi ta cũng chăm sóc mình cả đêm , hơn nữa đây cũng là địa bàn của anh, Phó Hàn Tranh không đi , cô cũng không thể đuổi người ta đi được. Vì vậy , cô mở tủ lạnh ra xem rồi nói , “ hôm nay không mua thức ăn , bữa tối chỉ có thể ăn mì , anh không ngại chứ ? “ “ Được “ , Phó Hàn Tranh nói xong , cũng không trở về phòng làm việc mà là đứng ở đó nhìn bóng lưng bận rộn trong nhà bếp của cô, như là đang chờ đợi cái gì đó. Cố Vy Vy bị nhìn đến mấy lần không được tự nhiên, nghiên đầu nhìn mấy lần . Chẳng lẽ là đói , đang chờ ăn cơm ? “ Nếu anh đói , trong tủ lạnh có bánh mì , anh ăn lót dạ trước đi “ . Phó Hàn Tranh nhìn nửa ngày , nhìn cô không tính mở miệng tiếp, vì vậy hỏi thẳng , “ Vy Vy , chuyện ngày hôm qua, cô không có gì muốn nói với tôi sao? “ Cố Vy Vy suy nghĩ một lát, mặc dù hôm qua không phải cô muuón tới bệnh viện, nhưng dù gì cũng là người ta tốt bụng, không chỉ tự mình mang cô đến bệnh viện , còn hạ mình chăm sóc cô cả đêm, cô đúng là nên nói một tiếng cảm ơn.
Lúc này , cô lau tay , trịnh trọng cuối đầu, “ tổng giám đốc Phó , cảm ơn anh ngày hôm qua đã đưa tôi đến bệnh viện “ . Cô nói cảm ơn không chỉ không làm cho Phó Hàn Tranh không vui vẻ mà ngược lại càng làm Phó Hàn Tranh trở nên không vui. “ Tôi không nói chuyện này “ . “…” Cố Vy Vy không hiể , chẳng lẽ cô cảm ơn chưa đủ trân thành sao? . “ Chuyện bị bỏ thuốc , cô không có gì để nói sao? “, Phó Hàn Tranh nhắc nhở. Trên đường từ bệnh viện trở về , anh đợi cô tự nói ra , kết quả trở về cô cũng không nói một chữ. Cố Vy Vy kì quái nhìn người đàn ông đang có chút tức giận trước mặt, “ chẳng qua là xui xẻo gặp phải phiền phức thôi, tôi tự giả quyết được “ . Hai người bọn họ cũng không phải loại quan hệ mà cô có thể kể khổ được.” Phó Hàn Tranh mím môi, xoay người trở về phòng làm việc, chẳng lẽ trước đây đuổi cô ra khỏi biệt thư Thiên Thủy theo cách quá hung dữ ? Cho nên , cô sợ anh , bây giờ cố giữ khoảng cách với anh ?.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]