Cố Vy Vy nhớ, hai người bọn họ hình như là bạn học cùng lớp dương cầm với Chu Lâm Na.
Vừa nghe thấy lời bọn họ nói thì hình như là vì cô làm Chu Lâm Na mất mặt nên mới đến tìm cô.
Vì thế, cô chìa tay ra bắt tay với hai người, “Nói đi, có chuyện gì?”
Kỷ Trình không chỉ không buông tay mà còn dùng cả hai tay bắt lấy tay cô, nắm lấy còn không kìm lòng được mà sờ soạng, “Cha, cha để con cầm một chút, có lẽ dính được chút tiên khí của cha thì kỹ năng đàn của con sẽ được nâng cao, có thể vượt qua kỳ thi lên cấp.”
Lạc Thiên Thiên trực tiếp nói rõ mục đích, “Chúng tôi muốn cô dạy đàn cho chúng tôi”.
Kỹ năng đàn của cô không chỉ cao hơn giáo viên âm nhạc của bọn họ mà ngay cả giảng viên của học viện âm nhạc sợ rằng cũng không có mấy người có thể so sánh được, bọn họ cần giáo viên có thực lực như vậy.
Cố Vy Vy suy nghĩ một chút, “Có học phí không?”
Bây giờ cô đang sống nhờ khoản tiền sinh hoạt mà bà cụ Phó cho, nhưng nếu đã tính sau này không dựa vào nhà họ Phó tiếp tế nữa thì phải tự mình nghĩ cách kiếm tiền.
Lạc Thiên Thiên dứt khoát đồng ý, “Được, dựa theo học phí của lớp học dương cầm để tính.”
“Nhưng mà…” Kỷ Trình tội nghiệp chớp chớp mắt, hỏi, “Chúng con tháng sau phải thi rồi, hôm nay có thể bắt đầu học không? Con thành khẩn mong cha cứu giúp.”
Khóe miệng Cố Vy Vy giật giật, “Cô có thể đổi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538340/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.