Tiếng trào phúng của mấy người Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình truyền vào tai Chu Lâm Na, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi.
Bởi vì biết vài năm nay Mộ Vy Vy đều không đàn dương cầm, cho nên cô ta mới tin rằng thực lực của bản thân có thể nghiền nát cô, kết quả… Kết quả cô lại đàn “khúc luyện” đỉnh cao “Feux Follets”. Bản thân cô ta lại chẳng nhớ nổi dù chỉ một nốt cô vừa đàn.
Cố Vy Vy ung dung thưởng thức dáng vẻ suy sụp của Chu Lâm Na, tốt bụng đề nghị, “Nếu không thì cô cũng nhìn nhạc phổ rồi đàn?”
Từ nhỏ giáo viên dạy đàn cho cô đều là các nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, trình độ của Chu Lâm Na cũng chỉ bằng cô lúc tám tuổi mà thôi.
Lúc nhỏ, Mộ Vy Vy đàn dương cầm không tệ, thậm chí còn từng đoạt giải thưởng trong lễ hội âm nhạc. Chỉ có điều sau này không còn đàn nữa, không giống cô, cô không chỉ có những giáo viên tốt nhất mà còn có thể tùy tâm sở dục học thứ mà mình muốn học.
Giáo viên âm nhạc nhìn dáng vẻ của Chu Lâm Na, cười gượng nói, “Khúc nhạc này quá hiếm, nhất thời khó có thể tìm được nhạc phổ. Hay là em đổi một bản khác?”
Là giáo viên của Chu Lâm Na nên bà ta biết rõ trình độ của cô ta. Khúc nhạc này đừng nói là Chu Lâm Na, đến bà ta là giáo viên cũng không thể đàn được.
Lạc Thiên Thiên đứng cạnh đó rút ra một tập nhạc phổ hiếm, nhiệt tình đưa tới, “Cô Diệp, em có nhạc phổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/265373/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.