Phó Thời Khâm ngơ ngác nhìn Minh Tông Viễn, lại quay đầu nhìn Mạnh Như Nhã, “Không phải cô thuyết phục được ông Minh sao?”
Sao lại liên quan tới cô nàng xấu xí mê trai Mộ Vy Vy được?
Mạnh Như Nhã cũng ngơ ngác, “Tôi vẫn luôn ở gần nhà họ Minh, cũng không thấy Vy Vy.”
Hơn nữa, nếu ngay cả cô ta còn không thuyết phục được ông cụ Minh thì loại não tàn ngu ngốc kia sao làm được chứ?
Phó Thời Khâm nghe vậy, buồn cười hỏi Minh Tông Viễn, “Ông Minh, rốt cuộc thì ông đang nói là cô bé họ Mộ hay là họ Mạnh vậy?”
Hay là ông ta nói sai, đáng lẽ phải nói là cô bé họ Mạnh tức là Mạnh Như Nhã?
“Tôi nói là Mộ Vy Vy, cô bé họ Mạnh cái gì? Tôi không quen biết.” Minh Tông Viễn trừng anh ta một cái.
Sắc mặt Mạnh Như Nhã biến đổi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười, “Ông Minh, hôm qua rõ ràng ông nói với tôi là sẽ nhượng lại một bức tranh mà.”
Minh Tông Viễn nhớ ra, nói, “Hôm qua Vy Vy nói chuyện xong với tôi liền về ngay, tôi đành nói với cô để cô chuyển lời thôi.”
Phó Thời Khâm vẫn chưa tin, tiếp tục truy hỏi, “Ông Minh, Mộ Vy Vy mà ông nói chính là người ông đã gặp trong nhà tôi?”
“Ngoài cô bé ra còn có người thứ hai sao?”
Mặt Mạnh Như Nhã đỏ bừng vì xấu hổ, giống như bị ăn hai cái tát vô hình vậy.
Chết tiệt, lại là Mộ Vy Vy.
Lúc trước nói tranh cô ta mua là tranh giả khiến cô ta mất hết mặt mũi. Hôm nay, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/265368/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.