Địch Dao và Lục Hãn Hải vốn không phải là hai con người đến từ chung một thời đại. Mặc dù thời đại khác nhau, nhưng nó lại thống nhất về một tình yêu ngọt ngào. Lục Hãn Hải là một nam thần cực kì điển trai. Hắn đứng trước gió, mái tóc phất phơ thật là có bao phần cuồng ngạo. Hắn đẹp tựa như bức tranh sơn mài của vĩ nhân vậy. Hắn đến bên nàng, giống như một vị thần mạnh mẽ ở bên nàng, bảo vệ nàng, giống như nàng chính là cả thế giới của hắn, bảo bọc lấy nàng bằng tất cả tình yêu thương.
Có hắn ở đây, nàng sẽ không phải lo lắng ai bắt nạt nàng. Nụ cười ôn nhu của hắn tựa như là ánh sáng của mặt trời rọi soi vào tâm hồn u tối của nàng. Nàng là thích hắn! Thích hắn vô cùng! Vô cùng thích hắn nha!
Hắn muốn ăn? Vậy nàng sẽ cho hắn ăn! y da tiểu cô nương à, "ăn" là có nhiều nghĩa lắm nha! Này này! Nhưng rõ ràng là đầu óc của nàng thật sự rất rất thuần khiết mà! Này này! Không không! Ý nàng không phải là như thế, như thế đâu! Oa oa, cái bàn tay hắn đặt ở đâu vậy hả? Lại còn..."bóp bóp nhào nặn đồ chơi"? Ách! Nàng xấu hổ muốn chết! Thật sự là không dám nhìn đời nữa rồi! Đồ tên chết bầm nhà hắn!