Khi Tô Việt Trạch đi gọi Tô Thần Dật đi ăn cơm tối, thì thấy Tô Thần Dật vốn hừng hực sức sống giờ lại ủ rũ như gà mắc mưa, mái tóc xù xẹp xuống, bay ra khỏi phòng như oán hồn. Tô Việt Trạch nhíu mày nhưng vẫn tỏ vẻ ân cần hỏi han: "Tiểu Dật sao vậy?"
Tô Thần Dật yếu ớt vung tay: "Tự làm bậy không thể sống." Cho đến hôm nay y mới hiểu rõ cái gì gọi là: "Không có xui nhất, chỉ có xui hơn", vất vả lắm mới quyết đoán trả lại thứ kia cho Cố Thiệu Kiệt, nhưng lúc trở về thì không thấy thứ kia đâu, má nó cái này không phải là tìm đường chết sao?
Không đúng! Hình như mình quên mất chuyện gì rồi. Tô Thần Dật dừng bước híp mắt nhìn Tô Việt Trạch: "Anh, anh có lấy thứ kia của em không?" Thứ kia chỉ có Tô Việt Trạch biết, ngoại trừ hắn, y không nghĩ ra còn có ai sẽ lấy thứ kia.
Ngón tay Tô Việt Trạch khẽ run lên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: " Thứ gì?"
Tô Thần Dật lại gần tóm cổ áo Tô Việt Trạch: "Cái USB trong rương của em là anh lấy?"
Tô Việt Trạch bật cười đưa ngón tay móc dây chuyền trên cổ Tô Thần Dật ra, trên đó móc theo một chiếc khoa bằng bạc: "Nếu như anh nhớ không lầm, chìa khóa này vẫn luôn ở trên người em, huống chi trước giờ anh em mình vẫn ở cùng nhau mà? Lẽ nào Tiểu Dật cho rằng anh có thuật phân thân."
"Ừ nhỉ." Nhét lại chìa khóa vào cổ áo, Tô Thần Dật rũ vai đi xuống lầu. Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616451/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.