Tô Thần Dật ai oán nhìn Cố Thiệu Kiệt, trầm mặt không nói nên lời, mẹ nó, thứ kia thứ kia, mỗi lần nhìn thấy tôi là đòi cái đó, anh mẹ nó có thể đổi lời kịch được không! Thật ra anh quên kịch bản rồi đúng không? Thật ra anh không muốn nói những lời đó đúng không?
Thấy Tô Thần Dật không nói lời nào, Cố Thiệu Kiệt khẽ mỉm cười: "Thần Dật có phải định nói mình nhất trí nhớ?"
Tô Thần Dật vô tội chớp mắt: "Em mất trí nhớ thật mà?"
Cố Thiệu Kiệt vậy mà lại gật đầu: "Được rồi, mất trí nhớ, nhưng mà mất trí nhớ cũng có lúc khôi phục trí nhớ mà, Thần Dật, em thấy thế nào?"
"Em nghĩ loại chuyện tốt này sẽ không rơi vào đầu em, ha ha." Tô Thần Dật gượng gạo đáp lời.
Cố Thiệu Kiệt một tay chống trên ghế saloong, nghiêng người áp sát Tô Thần Dật: "Tại sao lại không, hửm?"
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, nhưng Tô Thần Dật lại cảm thấy một cỗ khí lạnh trườn dọc sống lưng, xông thẳng lên đại não. Trước khi xem đoạn video kia, trực giác Tô Thần Dật biết Cố Thiệu Kiệt không dễ chọc, sau khi xem được đoạn video kia, trực giác liền biến thành sự thật. Cho dù Cố Thiệu Kiệt trước mặt đang tươi cười, thế nhưng y lại cảm thấy không có chút ý cười nào.
Có một loại người, cho dù không cười cũng có thể khiến mình hớn hở như gió xuân; lại có một loại người, cho dù có cười thì cũng khiến mình cảm thấy sợ hãi, Cố Thiệu Kiệt nằm trong loại đó.
Đè nén sợ hãi dưới đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616435/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.