Nếu như Tô Thần Dật vừa kêu vừa công kích Tô Việt Trạch, có lẽ hắn sẽ không dễ dàng gì né được, cho nên Tô Việt Trạch đúng lúc né ra khỏi người Tô Thần Dật. "Rầm" một tiếng vang dội, chỉ thấy Tô Thần Dật quỳ rạp người trên mặt đất, may mà có thảm, bằng không với cú ngã này y cũng phải tỉnh hơn phân nửa.
Những tưởng rằng một cú ngã này có thể khiến cho Tô Thần Dật ngoan ngoãn một chút, thế mà ngay khi Tô Việt Trạch còn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Tô Thần Dật vùng dậy đá vào đầu hắn một đá. Tô Việt Trạch nhíu mày bắt lấy cái chân Tô Thần Dật đá tới, một đường lướt nhanh chuẩn bị quật ngã Tô Thần Dật, ai ngờ Tô Thần Dật lách mình, tránh khỏi gông cùm của Tô Việt Trạch, y cũng không hề ngừng nghỉ, liên tiếp hướng vào ngực Tô Việt Trạch đá tới.
Sau một tiếng động lớn, chỉ thấy Tô Thần Dật nằm ngửa trên mặt đất giãy dụa, hai mắt he hé còn đang trong trạng thái mờ sương, nhưng mà vẻ hung ác trên khuôn mặt vẫn còn chưa tan hết.
"Buông bố ra, thằng trộm thối tha, nhìn bố thu thập mày ra sao!"
Tô Việt Trạch gắng sức đè tay Tô Thần Dật, vẻ mặt âm trầm: "Nói ai là kẻ trộm, hửm?"
"Nói mày đó, có bản lĩnh thì buông ông ta, chúng ta đấu một trận!"
Đem hai tay Tô Thần Dật kéo lên cố định trên đỉnh đầu, Tô Việt Trạch nắm cằm Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, nhìn rõ anh là ai rồi hãy ồn ào."
Tô Thần Dật trợn to mắt, bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616414/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.