Chương trước
Chương sau
Cho dù bị Hứa Nghị lôi kéo, Tô Thần Dật vẫn như trước hung tợn mà trừng mắt nhìn cái tên có ý đồ 419 với y, tuy rằng từ nhỏ tới giờ y chưa từng nói chuyện yêu đương với mấy em gái nhưng tính hướng của y tuyệt đối bình thường, vốn đang khó chịu vì bị Hứa Nghị kéo tới gay bar, giờ nghe gã đàn ông đánh tiếng, Tô Thần Dật càng thêm khó chịu, nếu không phải bị Hứa Nghị lôi kéo, y nhất định đánh cho tên này đến cha mẹ hắn nhận cũng không ra.
Gã đàn ông tựa hồ không hiểu nổi tại sao Tô Thần Dật lại bạo phát như vậy, nếu đã đến Huyên Hiêu, không phải để chơi 419 thì cũng chính là trai cong, bằng không thì gã cũng không tiến lên mời mọc.
"Đại ca, em nhầm, nhầm thật rồi, mình đi thôi, mình đổi sang chỗ khác đi?" Hứa Nghị vẫn mãi khuyên can như trước.
Gã đàn ông cau mày: "Thích muốn chết mà còn bày đặt?"
"Thích con em mày!" Tô Thần Dật một cước đá qua: "Mẹ nó con mắt nào của mày thấy tao thích muốn chết?"
Gã đàn ông đau đớn ôm bụng: "Rất, rất cá tính, anh, anh đây thích."
"Ông xxx!" Tô Thần Dật vùng khỏi Hứa Nghị, xông lên người đàn ông phía trước cào cấu loạn xạ: "Mẹ nó mày lấy mắt rửa sạch cho cho tao, bố mày đếch phải đồng tính luyến ái, nhé!"
"Đại ca~" Hứa Nghị tiến lên sống chết ôm lấy Tô Thần Dật: "Đừng đánh nữa anh à, em sai được chưa? Mình về đi? Mình về đi."
"Buông ra!" Tô Thần Dật rống giận "Hôm nay bố không đánh chết thằng này bố không mang họ Tô!"
Gã đàn ông nghe vậy liền đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Thần Dật: "Cậu dám đánh thật?"
Lúc này, đám người trong quán bar ban đầu vốn muốn tiến đến dụ dỗ Tô Thần Dật nhưng lại bị y nổi bão nên đành từ bỏ ý định, giờ đang nhao nhao nhìn về phía Tô Thần Dật, rất hứng thú mà xem náo nhiệt. Em thụ vừa tạc mao vừa cá tính làm sao chịu nổi dằn vặt này đây a~~!
"Đánh thật đó thì sao!" Tô Thần Dật không hề sợ hãi chút nào mà trừng lại.
Gã đàn ông hơi hơi híp mắt lại, hoạt động gân cốt chờ phát động.
Hứa Nghị thấy thế liền ôm Tô Thần Dật tha lùi về sau: "Thật có lỗi, anh tôi uống nhiều quá, anh đừng để ý."
"Tôi còn chưa uống gì được chưa!" Tô Thần Dật rống giận, y từ nhỏ tới giờ bị đùa giỡn như vậy là lần đầu tiên, hơn nữa là đối phương còn là một gã đàn ông, Tô Thần Dật cảm thấy tự tôn nam nhân của mình đã bị đả kích nghiêm trọng.
"Ai~, ồn ào ghê nha." Một giọng nói giễu cợt từ bên cạnh truyền đến.
Tô Thần Dật cùng gã đàn ông đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Thiệu Kiệt hai tay đút vào túi quần nhàn nhã tiến lại gần. Sắc mặt hai người cùng loạt biến đổi, gã đàn ông thu hồi vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cười cười nói nói: "Thì ra là Cố thiếu, đã lâu không gặp."
Tô Thần Dật ngừng giãy dụa yên lặng lủi về phía sau theo Hứa Nghị, y cảm thấy mình nhất định là đã quên xem hoàng lịch khi rời nhà, nếu không thì tại sao lại gặp được tên sát tinh này.
"Là rất lâu." Cố Thiệu Kiệt cười cười: "Hôm nay rảnh rỗi như vậy là chạy tới đây đánh nhau với bạn tôi à."
"Thì ra là bạn của Cố thiếu." gã đàn ông giật mình rồi xin lỗi với Tô Thần Dật: "Thật có lỗi. vừa nãy tôi uống nhiều quá, có gì đắc tội mong cậu bỏ qua."
Tô Thần Dật hầm hừ xua tay, không khách khí nói: "Lần sau rửa mắt sạch một chút."
Sắc mặt gã đàn ông khẽ biến, nhưng để tâm đến Cố Thiệu Kiệt đang bên cạnh nên gã chỉ có thể gật đầu xoay người rời đi.
Cố Thiệu Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thần Dật cười cười: "Thật khéo gặp nha Thần Dật."
"Chào anh Thiệu." Tô Thần Dật gượng gạo đáp lời.
Cố Thiệu Kiệt gật gù nhìn về phía Hứa Nghị đang đứng phía sau Tô Thần Dật: "Hứa tiểu thiếu, tôi muốn cùng Tô Thần Dật tâm sự riêng tư, cậu xem..."
"Tôi đi liền!" Hứa Nghị nhanh chóng phản ứng nói: "Đại ca, bữa nào gặp lại." nói xong không để ý tới phản ứng của Tô Thần Dật mà nhanh như chớp chạy ra khỏi Huyên Hiêu.
Cái tay đang giơ lên của Tô Thần Dật bị đóng băng giữa không trung, thằng này... thằng khốn sợ chết này!
Cố Thiệu Kiệt một tay kéo cổ áo Tô Thần Dật: "Đi thôi Thần Dật, chúng ta tâm sự."
"Ha ha, chuyện này, anh Thiệu." Tô Thần Dật cười gượng nói: "Đột nhiên em nhớ anh em bảo phải về nhà sớm một chút, lần sau mình nói chuyện nhé."
"Chút nữa anh em sẽ đến đón em, đi thôi." Nói xong Cố Thiệu Kiệt không để tâm đến sự phản kháng của Tô Thần Dật mà kéo y vào thang máy của quán bar.
Tô Thần Dật nhất thời có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, ai có thể nói cho y biết tại sao lần nào đi chơi cũng gặp phải tên sát tinh này không? Còn gặp đúng lúc mình đang đánh nhau với người ta, hơn nữa mỗi lần nhìn tên sát tinh này chính y không kiềm được mà run rấy, đây đúng là cường địch trời sinh đầy khiếp sợ mà!
Cố Thiệu Kiệt mang Tô Thần Dật đến phòng trên tầng ba, nhìn Tô Thần Dật cuộn tròn trên sô pha, Cố Thiệu Kiệt khẽ cười nói: "Đừng giả bộ, đưa thứ kia ra đây."
"Thứ gì?" Tô Thần Dật vẻ mặt mờ mịt.
Cố Thiệu Kiệt hơi híp mắt hạ thấp người đến gần Tô Thần Dật: "Lại giả vờ mất trí nhớ?"
"Tôi vốn là mất trí nhớ được không?" Tô Thần Dật vẻ mặt vô tội nói.
"Mất trí nhớ mà còn đoán chuẩn chỗ này của tôi để chạy đến?" giọng nói Cố Thiệu Kiệt lộ ra chút nguy hiểm: "Hay là nói cậu muốn giở mánh khóe mới để lôi kéo sự chú ý của tôi?"
Khóe miệng Tô Thần Dật co rút: "Đừng nói với tôi quán bar này cũng là của anh."
"Chẳng lẽ không phải?" Cố Thiệu Kiệt hỏi lại.
Tô Thần Dật im lặng hai giây, rồi sau đó nghiêm mặt nói: "Phiền anh nói hết tên sản nghiệp của mình cho tôi biết đi."
Cố Thiệu Kiệt bật cười: "Cậu trước kia cũng nói thế, tưởng tôi ngốc sao, nói cho cậu biết để cậu lại tìm đến à?"
"Không!" Tô Thần Dật kiên định lắc đầu: "Tôi nhất định sẽ đi vòng qua."
"..." Cố Thiệu Kiệt mặt không đổi sắc mà liếc nhìn Tô Thần Dật: "Bớt nói nhảm, đưa thứ kia ra đây!"
"Tôi thật sự mất trí nhớ được chứ!" Tô Thần Dật khóc không ra nước mắt, có quỷ mới biết trước kia chủ nhân của thân thể này đã cầm thứ gì của gã, khối ngọc trên cổ Cố Thiệu Kiệt y còn chưa xuống tay kia mà, nào ai có lấy đồ gì của gã chứ: "Anh Thiệu, em thật sự không biết anh đang nói cái gì a."
"Còn giả vờ?" Khuôn mặt Cố Thiệu Kiệt âm trầm, sát khí trong đôi mắt càng nặng: "Cậu cho tôi bị ngu à? Giao ra đây!"
Tôi thật sự không biết thứ gì hết á tên khốn! Mẹ nó chuyện trọng sinh này thực chất là muốn hãm hại y đi? Kỳ thật là để y thay chủ nhân của thân thể này trả nợ đi? Sao lại lừa đảo như vậy hả khốn!"
"Tôi nói lần cuối cùng, giao thứ kia ra đây, nếu không đừng trách tôi không nể tình đem cậu..."
"Thùng thùng."
Tô Thần Dật chưa từng phát hiện ra tiếng đập cửa lại có thể thiêng liêng đến như vậy, mặc kệ thằng nào gõ cửa, anh sẽ tới cảm ơn cả nhà chú mày!
Cố Thiệu Kiệt hùng hăng mà quắc mắt nhìn Tô Thần Dật một cái rồi đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy Tô Việt Trạch một thân tây trang màu xám bạc thong dong đứng ở ngoài cửa.
"Anh~" Tô Thần Dật hí hửng mà chạy tới: "Em nhớ anh muốn chết, em phát hiện chưa có lúc nào nhớ đến anh như lúc này!"
Khóe mắt Tô Việt Trạch nhảy dựng, thầm nghĩ thẳng nhóc này không phải là đã dời mục tiêu rồi chứ? Yên lặng lùi về sau hai bước, Tô Việt Trạch nhướng mày nhìn về phía Cố Thiệu Kiệt – Cậu đã làm gì với nó vậy?
Chúng tôi chỉ nói với nhau có mấy câu được chưa? Cố Thiệu Kiệt bất đắc dĩ mà nhún vai.
"Anh~" Tô Thần Dật mặt dày mày dạn mà cọ đến bên Tô Việt Trạch: "Mình về nhà đi, em muốn ngủ."
Tô Việt Trạch vỗ về Tô Thần Dật thuận tiện nhìn về phía Cố Thiệu Kiệt: "Không gây thêm phiền toái cho cậu chứ?"
"Vẫn ổn," Cố Thiệu Kiệt ngoắc mở hai tay, thật ra cậu có thể tới chậm một chút, thật đó.
Tô Việt Trạch gật đầu: "Chúng tôi về trước đây."
"Được." Cố Thiệu Kiệt nhìn Tô Thần Dật cười đầy ẩn ý: "Thần Dật, tạm biệt."
Vĩnh biệt luôn đê, Tô Thần Dật tóm lấy Tô Việt Trạch quay đầu bước đi, tên sát tinh này, tiểu gia ta trốn còn không kịp.
Dọc đường đi, trong xe rất yên tĩnh, Tô Thần Dật cùng Tô Việt Trạch ngồi song song với nhau ở hàng ghế sau, A Hổ lãnh trách nhiệm mà làm lái xe. Tô Thần Dật khẩn trương không ngừng dằn vặt góc áo mà cọ đến bên cạnh Tô Việt Trạch, thấp thỏm nói: "Anh~~"
Tô Việt Trạch lạnh lùng mà liếc nhìn Tô Thần Dật: "Em xem lời anh là gió thoảng bên tai phải không?"
"Em thật không biết quán bar đó cũng là của tên sát... cũng là của anh Thiệu, thật đó" Tô Thần Dật vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh~, xin hãy nhìn vào ánh mắt chân thành của em."
Tô Việt Trạch mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm Tô Thần Dật một hồi lâu, ngay khi Tô Thần Dật cảm thấy cả lưng sau lạnh ngắt, Tô Việt Trạch mới lên tiếng: "Có nhiều lúc anh không rõ em rốt cuộc có phải là mất trí nhớ thật sự hay không."
"Ha?"
"Anh nói lần cuối cùng, từ nay về sau cách xa Cố Thiệu Kiệt một chút, càng xa càng tốt, hiểu không?"
"Hiểu rõ." Tô Thần Dật vội vàng gật đầu: "Tuân lời huynh trưởng đại nhân dạy bảo."
Tô Việt Trạch hừ nhẹ một tiếng không nói tiếp nữa.
Trở về Tô trạch, hai anh em từng người trở về phòng, sau khi tắm rửa một phen, Tô Thần Dật nằm ở trên giường, càng nghĩ càng thấy ức. Y đường đường là đồ đệ của một thần trộm, nhưng lại sao lại lưu lạc đến tình cảnh này, bây giờ y vô cùng hối hận vì lúc trước đã không chịu theo sư phụ học công phu đánh lộn, bằng không thì y cũng đã không bị Cố Thiệu Kiệt chèn ép. Nói tới Cố Thiệu Kiệt, y vừa thấy đã biết tên kia không phải loại người đơn giản, nói không chừng còn là một tên xã hội đen.
Mà chủ nhân trước kia của khối thân thể này lại cố tình "cầm nhầm" thứ gì đó của Cố Thiệu Kiệt, xem ra là đồ vật quan trọng, nếu không Cố Thiệu Kiệt sẽ không dò xét y.
Về sau y vẫn là nên cách xa tên sát tinh này càng xa càng tốt, nếu không lần sau sát tinh muốn tìm đồ của gã mà mình không giao ra được, không chừng mình sẽ bị phơi thây ngoài hoang dã.
Mẹ nó, trọng sinh thì trọng sinh, nhưng hà cớ gì y phải trọng sinh vào người đứa nhỏ xui xẻo này, gặp phải kẻ thù, còn gặp phải đại boss, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây a!
Tô Thần Dật trở mình đứng dậy quỳ sấp xuống giường hai tay duỗi về phía trước: "Ông trời ơi, cho sét đánh chết tôi đi, chết sớm siêu sinh sớm cho rồiiiii!"
"Ầm ầm."
Tô Thần Dật cứng ngắt người mà thu tay: "Tôi giỡn đó, thật đó."
"Ầm ầm."
Mẹ nó tôi thật sự nói giỡn maaaaaaaaaaaaaaaaà, Tô Thần Dật ôm lấy gối đầu chạy xuống giường mở cửa phòng ngủ... "Anh hai... cứu mạng a a a."
"Ầm ầm."
Mẹ nó sao lại linh nghiệm như vậy chứ! Tô Thần Dật run rẩy đưa tay móc lấy kim phá khóa trong túi áo ra, thuần thục mà mở cửa phòng Tô Việt Trạch rồi vội vàng chạy vào: "Anh, em bị sét đánh chết rồi a a a a."
"..." Tô Việt Trạch cứng mặt mà nghiêng đầu nhìn Tô Thần Dật đang trốn trong chăn mình: "Em đang mộng du à?"
"Ầm ầm."
Tô Thần Dật run bắn lên, lẩy bẩy tới gần Tô Việt Trạch: "Anh, anh cho em ở lại cả đêm đi, cả đêm luôn, xin anh."
Tô Việt Trạch yên lặng nhìn tia sáng chớp lóe ngoài cửa sổ: "Anh nhớ lúc trước em không sợ sét"
"Bây giờ sợ." Tô Thần Dật cuộn tròn thành một cục: "Sinh mệnh rất đáng quý đó."
"Cột thu lôi nhà chúng ta làm rất tốt, em không cần lo lắng, còn nữa, anh nhớ đã khóa trái cửa, em vào bằng cách nào vậy?"
"..." Tô Thần Dật lặng lẽ cầm kim phá khóa thả vào trong túi áo: "Anh à, em đang ngủ, thật đó."
"..."
Lời tác giả:
Tô Việt Trạch: "Tiểu Dật, em gấp gáp muốn hiến thân như vậy, vi huynh thật sự rất vui mừng.
Tô Thần Dật: Biến chỗ khác, tôi là sợ sét đánh được không!
Tô Việt Trạch: Tất cả chỉ là ngụy biện.
Tô Thần Dật:...
•••••
BONUS:
Chiếc mp3 mới mua làm cho hắn rất bất ngờ, mặc dù không mắc tiền nhưng âm thanh lại rất sắc sảo, hắn vô cùng phấn khích mà đi khoe khoang với bạn bè, "Đáng ghét ~ khen như vậy người ta sẽ ngại ngùng đó!" Hửm? Đây là tiếng gì thế? Tạp âm à? Hắn không để ý mà tiếp tục khoe, thằng bạn tỏ vẻ muốn nghe thử một chút, hắn liền hào phóng đưa qua... "Ủa? Sao thế này! Vốn làm gì có âm thanh nào!" "Hả? Làm sao có thể?"...Một tia sáng chớp lóe... Tiểu MP3 nhăn nhó: "Tôi chỉ hát cho chủ nhân nghe thôi~~."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.