Cho dù Tô Thần Dật có rít gào dưới đáy lòng như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng y cũng phải tiếp thu cái sự thật mình sống lại này. Tuy rằng y đối với thân thể này rất bất mãn, thế nhưng y tin chắc rằng màu da lúa mạch có thể phơi nắng lại, cơ ngực cơ bụng gì đó cũng có thể tập lại được. Cuối cùng liếc nhìn thanh niên nhợt nhạt trong gương một cái, Tô Thần Dật ôm cái đầu quấn đầy băng gạc run rẩy đi ra khỏi toilet.
Nghe được tiếng mở cửa, A Hổ lập tức chạy về phía trước, đỡ người Tô Thần Dật, khép nép nói: "Nhị thiếu, cậu không sao chứ?"
Tô Thần Dật yếu ớt lắc đầu, để A Hổ đỡ y tới giường, đắp mền, sau khi thấy A Hổ đã ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường mình, Tô Thần Dật chộp lấy tay của A Hổ, vẻ mặt trầm trọng: "Vị tráng sĩ này, nhị thiếu nhà anh – là tôi, muốn nói cho anh một tin xấu."
A Hổ gục đầu xuống lặng lẽ nhìn cơ thể vốn không mấy vạm vỡ của mình, ở trong đáy lòng hò hét, nhị thiếu, cậu là đang giả vờ để kích thích tôi đúng hông? Đúng hông?
Tô Thần Dật buông tay A Hổ ra, nhìn trời một góc bốn lăm độ, đôi mắt mơ hồ phiếm nước: "Tôi mất trí nhớ."
"Bịch" thấy A hổ mới vừa nãy còn đang ngồi trên ghế mà bây giờ đã trượt dài dưới đất, Tô Thần Dật cúi đầu, sâu kín liếc nhìn A Hổ rồi lại tiếp tục bảo trì góc bốn lăm độ: "Tôi biết anh không thể nào tiếp thu sự thật này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616395/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.