"Thầy, thầy thật sự không thể nghĩ lại được sao?" Một cậu trai mặc áo T-shirt, đầu tóc như ổ gà, tay ôm khung cửa, bộ dáng cầu khẩn.
"Cút đi, thầy không còn gì để dạy mày cả." Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi đang cầm tẩu thuốc nhịn không được phất phất tay với cậu trai.
"Thầy à, tuyệt thế thần kỹ của thầy con còn chưa học được mà, con mới có hai mươi, thầy nỡ lòng nào để con một thân một mình đi tới chốn trần thế xa xỉ mê túy đô thị phồn hoa huyên náo kia sao?"
Cái trán người đàn ông giật giật từng đợt, cuối cùng không nhịn được, đạp một cước lên mông cậu trai mà quát lên: "Thằng ranh vô học! Dùng cái thành ngữ chó má gì vậy hả! Mày cút xa một chút cho thầy, để thầy đỡ thấy phiền!"
Cậu trai bưng mông cắn góc áo thút tha thút thít: "Thầy...."
"Cút!!" Kèm theo tiếng rống giận là một chiếc túi nhỏ màu đen cùng với tiếng nện cửa đinh tai nhức óc.
Nhẹ nhành tránh khỏi cái túi bị sư phụ sử dụng làm "ám khí" rồi cầm nó lên, cậu trai bĩu môi: "Ông già chết tiệt, một chút tình người cũng không có, một ngày nào đó tui sẽ trộm hết đồ của ông, quần xì cũng không tha!" Hừ nhẹ một tiếng, cậu trai xách túi quay đầu bước đi.
Cậu trai tên Tô Thần Dật, là một đứa nhỏ mồ côi, nói trắng ra thì y là một đứa nhỏ bị vứt bỏ. Chẳng biết mẹ đẻ của Tô Thần Dật nghĩ cái quái gì mà lại ném một đứa bé nhỏ tuổi như vậy vào chỗ hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616393/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.