Uông Thanh Mạch mặc quân trang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn tài liệu trên bàn. Nhưng cánh tay kia lại không an phận, ôm lấy cái eo nhỏ của An An, lúc nhẹ lúc nặng, lúc trên lúc dưới, nhào nặn một cách lưu manh.
An An bị ép ngồi trên đùi của anh rất lâu, cô không biết rốt cuộc cái chân kia có bị sao không, nhưng cô rất là buồn ngủ.
Bây giờ, cô hận không thể lấy cây diêm chống mí mắt của mình lên để cho tỉnh táo, bởi vì cô biết nội dụng của tập tài liệu kia nói về vấn đề chỉnh biên của sáu sư đoàn xe tăng và lữ đoàn phòng không của tập đoàn quân 38. Cô biết lúc này anh cần chuyên tâm, nhưng con bà nó, chuyên tâm thì cũng nên kiểm soát đàng hoàng cái tay kia một chút chứ!
Một lúc sau, An An đẩy nhẹ cái tay không an phận của Uông Thanh Mạch đang đặt trên eo của cô ra: “Tôi không mệt nhưng cái chân của anh chắc là đã tê rần rồi.”
Lúc này giống như Uông Thanh Mạch mới phản ánh hai người ngồi như thế này là đã bao lâu rồi. Nhưng sau đó vẫn ôm cô như cũ, không buông cô ra.
Hơn mười phút sau, cuối cùng Uông Thanh Mạch cũng khép lại tập tài liệu, tay trái tay phải thay phiên nhau ôm cô đổi sang đùi bên kia.
“Nếu em không nói, tôi cũng không phát hiện ra chân tôi đã tê cứng rồi nè.”
An An bĩu môi, từ từ duỗi tay ra bấm lên đùi của anh một cái. Sau đó, cô rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-giau-tinh-yeu/2894285/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.