Sau một đêm ngủ no say trên chiếc giường quen thuộc, Đông Phong tỉnh dậy tràn ngập khí thế, định sẽ đến văn phòng làm việc thật sớm, nhưng chợt nhớ ra hôm trước gọi điện xin sếp nghỉ nốt ngày hôm nay để vừa nghỉ ngơi, vừa tìm nhà cho con heo suy dinh dưỡng đó. Chết thật, phải tìm được nhà trước giờ check out khách sạn không thì lại toi thêm một ngày nữa! Trời ạ, con mắm khô đeo ốc vít cũng biết cách tiêu tiền giống các hot girl rồi đấy!
Đông Phong gọi điện hỏi han Diệu Lam mấy câu, rồi hẹn sẽ sang chở Diệu Lam đi tìm nhà, nhưng, cô bạn thân bày tỏ nhu cầu bức thiết bây giờ không phải là nhà mà là…ăn! Đông Phong tặc lưỡi, đúng là không bỏ tiền ra nên không biết xót, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn với ăn, thế mà chẳng tăng lên được lạng nào! Sao trời lại sinh ra một cái…bình không đáy như Diệu Lam nhỉ? Mà thôi, ăn thì ăn, cậu cũng chưa ăn sáng nên cũng coi như một công đôi việc vậy.
Đông Phong vừa dắt xe ra khỏi gara, định phóng đi thì một bàn tay nắm lấy vai cậu. Đông Phong quay lại, thấy Thành, con trai riêng của mẹ kế đứng gãi mũi, ngắm nghía chiếc xe của mình.
“Trông cậu ngồi con xe phân khối lớn này hợp đấy!”
Vì không mấy khi nói chuyện, và Đông Phong cũng chẳng thích anh ta, nên đội mũ, nói qua loa.
“Cảm ơn!”
Thành tiếp tục nắm vai Đông Phong kéo lại, vẫn điệu bộ gãi mũi quen thuộc.
“Không nên nói trống không như thế, vì em là bậc em còn anh là anh…”
“Có liên quan gì đâu mà anh với em! Ông tránh ra cho tôi đi, mà, tôi nhớ không nhầm ông chỉ hơn tôi có một tuổi thôi đấy!”
“Hơn một tuổi cũng là anh chứ! Chúng ta là người một nhà mà!”
Đông Phong nhếch mép không nói gì, cậu lên xe nổ máy. Thành nhanh như cắt leo lên ngồi phía sau.
“Anh làm cái gì thế hả? Xuống đi!”
“Cuối cùng cũng gọi anh nhé! Cậu đi đâu đấy?”
“Đi đâu thì việc gì đến anh?”
“Nhìn ăn diện thế này là đi gặp người yêu phải không?”
Đông Phong đột nhiên nhìn xuống quần áo của mình, vẻ bối rối không thể che giấu.
“Tôi chưa có người yêu!”
Thành vẫn ngồi yên vị trên xe, xoay mặt Đông Phong về phía mình.
“Thật hả? Để anh giới thiệu cho, anh quen nhiều hot girl lắm”
“Khỏi cần, ông lo cái thân ông đi! Mà ông có xuống không đấy? Tôi không có nhiều thời gian đâu”
Đông Phong nổ máy, Thành bước xuống, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng tinh quái, vỗ vỗ vào vai cậu em lần nữa.
“Đừng nóng, anh xuống đây! Thực ra, anh nghĩ chú và anh nên nói chuyện với nhau nhiều hơn, để chia sẻ…”
“Cảm ơn, tôi không cần”
Đông Phong phóng vút đi, để lại một vệt khói dài trước mắt Thành, Thành nhìn theo lắc đầu thở dài. Một vài lần, Thành cố gắng thân thiện hơn với cậu em ở chung nhà nhưng đều thất bại, Đông Phong là một thằng cha ngang bướng và cố chấp, giống y mình, Thành nghĩ thế. Dù Đông Phong có hậm hực, hắt hủi anh bao nhiêu, anh không thấy ghét cậu, vì hơn ai hết, Thành hiểu cảm giác của Đông Phong khi sống dưới ngôi nhà này.
Suy cho cùng, Đông Phong và Thành đều cô đơn như nhau, nhưng khác với Đông Phong, Thành chống chọi với nỗi cô đơn bằng những ngày dài ăn chơi, anh không tiếc tay ném tiền vào những quán bar hay vũ trường nào đó, cũng không tiếc tay bỏ tiền tán một em hot girl xinh xắn nào đó rồi được vài hôm, chán, lại chạy đi tìm em khác. Cuộc sống của Thành là chuỗi ngày chơi bời không bao giờ kết thúc, cứ hết tiền, mẹ anh ta lại tự nguyện đổ vào tài khoản cho con trai và Thành tiêu tiền không mệt mỏi với phương châm “không phụ tình cảm của mẹ”. Vài lần, sau những cơn say, Thành muốn thoát ra khỏi cuộc sống ngập ngụa những dối trá ấy nhưng không thể, Thành thà sống trong dối trá còn hơn là cô đơn.
Đông Phong đẩy cửa phòng của Diệu Lam, cánh cửa không chốt, cậu nhẹ nhàng đi vào. Diệu Lam đang đứng khung cảnh bên ngoài qua ô cửa kính, không hề biết sự có mặt của cậu bạn thân sau lưng mình. Rất hiếm khi Đông Phong được nhìn thấy khoảnh khắc im lặng, suy tư này của Diệu Lam, cậu liếc nhìn đôi vai gầy mỏng của cô rồi trào lên một suy nghĩ vô cùng…đen tối… rằng, nếu có thể, cậu sẽ siết chặt bờ vai ấy, bóp thật chặt để… xem liệu, thật ra thì cái bả vai ấy có…thịt không hay chỉ toàn…xương!!! Đột nhiên, Đông Phong bật cười rất khẽ với ý nghĩ điên rồ của mình, Diệu Lam giật mình quay lại. Trong ánh sáng dịu nhẹ của sớm mai chiếu qua khung cửa kính, Đông Phong nhận ra nhan sắc của Diệu Lam thật không đến nỗi nào!!!
Diệu Lam trố mắt nhìn Đông Phong, cô xoay người từ từ ngồi xuống ghế.
“Nhìn cái gì thế? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?”
“À, người đẹp thì thấy nhiều rồi, nhưng con gà chọi cắm hai que tăm dưới mông thì chưa thấy bao giờ!”
Diệu Lam lườm Đông Phong, rồi chẳng mảy may nghĩ ngợi gì, cô kéo tay cậu bạn thân ra cửa.
“Nhanh lên, đói rã cả họng ra rồi! Chưa bao giờ tôi thấy tôi mong chờ ông đến như lúc này đâu”
Trời ạ! Nghe xong câu đó, Đông Phong chỉ muốn “vả” cho cô ta một cái vào má quá, sao lại có người suốt ngày chỉ biết ăn và ăn thôi nhỉ? Sao cuộc đời mình vốn đã chẳng có gì hay ho, giờ lại phải dính vào một đứa vô cùng…tầm thường như thế này nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, Đông Phong thấy mình thật phí hoài vẻ đẹp trai khi lẽo đẽo theo chân cái đứa ẩm ương kia suốt mấy năm qua!!! Mà thôi, đi với một đứa như thế, mình càng nổi bật, người ta sẽ tôn vinh mình là chàng trai “cao thượng” nhất thế giới, đã cứu vớt cuộc đời của một cô gái xấu mà rất đầu gấu như Diệu Lam!
Diệu Lam thấy Đông Phong đứng im như pho tượng, nhưng miệng tủm tỉm cười thì ngạc nhiên, cô ghé sát vào mặt bạn, nheo mắt nhìn.
“Sao thế? Trúng gió à? Sao đơ ra thế?”
“Kệ tôi đi, bà cho tôi vài giây để mặc niệm mấy tờ tiền trong túi tôi một tí được không? Đằng nào, chúng nó cũng sắp phải ra đi trước sự tàn bạo của bà”
“Ô thế à? Nếu thế thì mặc niệm tiếp đi, tôi xuống dưới chờ, hôm qua tôi đi tham quan nhà hàng ở tầng dưới, trời ơi, cái gì cũng đẹp, cũng ngon hết ông ạ!”
Diệu Lam rít một hơi dài, suýt soa thèm thuồng, Đông Phong giật giật tóc cô.
“Này, tỉnh lại đi! Cho bà ăn ở đấy để mà tôi sạt nghiệp à? Ra quán bình dân, mỗi thằng một tô phở là quá lắm rồi đấy!”
“Tùy thôi, ông thích ăn phở thì ăn, còn tôi xuống nhà hàng ăn đây”
“Kinh đây! Dạo này ăn chơi quá nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa, thế ông không nhớ hôm qua ông đưa thẻ ATM cho tôi lúc nào à? Còn cho biết mật khẩu nữa mà, ông bảo cầm lấy, sợ nhỡ đêm hôm có việc gì mà ông chạy đến không kịp mà “
Đông Phong ngớ người, vội vàng rút ví ra kiểm tra, trời ạ, đúng thật, không biết vào lúc nào mà mình lại hâm tỉ độ như thế chứ! Cậu chua xót bỏ ví vào túi, lòng thầm nguyền rủa phút giây điên khùng nào đó đã trót “giao trứng cho ác”.
Diệu Lam huơ huơ cái thẻ trước mặt Đông Phong rồi quay lưng bước đi, Đông Phong làu bàu mấy câu trong miệng, nhìn cái mặt nhơn nhơn của cái con heo suy dinh dưỡng kia, Đông Phong chỉ muốn ném giày vào mặt ấy! Đông Phong cúi xuống, rút giày ra, dứ dứ về phía Diệu Lam cho bõ tức. Đột nhiên, Diệu Lam quay lại, bắt gặp cảnh dứ giày của cậu, cô trợn mắt.
“Nhanh lên, ông làm gì đấy?”
Đông Phong lúng túng, hạ chiếc giày xuống, lấy tay phủi phủi.
“À…tôi lau giày…ấy mà!”
“Dở hơi à? Đi nhanh lên không người ta ăn hết đồ ngon đấy!”
Diệu Lam hăm hở bước đi, trong khi Đông Phong khổ sở xỏ lại giày. Giày với chả dép, rút ra thì dễ mà đi vào thì khó thế chứ!!!
Khác với vẻ mặt như bị ai đấm của Đông Phong, Diệu Lam lại ngồi hăm hở chờ từng món mà bồi bàn mang ra, mỗi lần có món mới, mắt cô lại sáng lên, hết lời khen đẹp, khen ngon dù chưa nhúng đũa vào. Nói gì thì nói, cô nghĩ mình cũng rất “nhân từ” khi thường xuyên gắp đồ ăn vào bát cho cậu bạn thân, vì thế mà cơ mặt của cậu ta cũng có giãn ra được chút ít, không khí bữa ăn đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Khi Diệu Lam và Đông Phong đang ở giai đoạn “cao trào” ăn uống thì bất chợt có tiếng vỗ tay từ phía sau, cả hai giật mình quay lại. Đông Phong nhanh chóng nhận ra Thành, cậu có vẻ khó chịu. Thành tiến sát lại bàn, giọng đùa cợt.
“Ôi! Tưởng vội vã đi đâu, hóa ra đi hẹn hò với bạn gái cơ đấy, thảo nào không cho anh đi cùng”
“Không phải việc của anh, anh theo dõi tôi đấy à?”
“Ô anh đâu có rảnh! Anh vô tình gặp chú ở đây đấy chứ!”
Thành hướng mắt về phía Diệu Lam, vẻ trịnh trọng.
“Chào em! Anh là Thành, anh trai của Phong! Rất vui vì gặp em ở đây”
Diệu Lam cố gắng nuốt miếng thịt đang nhai dở trong miệng, cô nhoẻn cười vẻ lịch sự.
“Chào anh! rất vui vì được biết anh, nhưng chắc anh nhầm, cậu ấy làm gì có ông anh trai nào ạ?”
Đông Phong phì cười, Thành ngơ ngác nhìn hai người rồi gật gù ra vẻ hiểu biết.
“À, thế cơ đấy! Nếu biết được điều này thì chắc mối quan hệ của hai người quá sâu sắc rồi! Sao chú không dắt về nhà ra mắt đi hả? ”
Đông Phong liếc sang Thành, vẫn không thể giấu nổi vẻ mặt không mấy thiện chí.
“Anh thì biết gì mà nói! Bọn tôi chỉ là bạn thân thôi!”
“Ơ, bạn thân á? Làm gì có tình bạn thân giữa một người đàn ông và một cô gái chứ! Mà cứ cho là thân đi, sớm muộn gì chả thích nhau”
Đông Phong đỏ bừng mặt, đứng phắt dậy, định nói gì đó. Diệu Lam vội vã ngăn lại
“Anh nhầm rồi! Em và cậu ấy chơi với nhau mười năm nay rồi, có thích nhau đâu!”
Diệu Lam vừa dứt câu, mặt Đông Phong chuyển từ đỏ sang tái, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, dường như, Thành vẫn không thôi ý định được thân thiết với hai người nên anh ta chủ động kéo ghế ngồi bên cạnh.
“Ô, anh tưởng là người yêu thì anh không dám ngồi cùng chứ bạn thì anh ngồi làm quen tí cũng được nhỉ? Anh sẽ mời hai em bữa này!”
“Tuyệt vời!”
“Anh nhầm rồi! Em và cậu ấy chơi với nhau mười năm nay rồi, có thích nhau đâu!”
Diệu Lam vừa dứt câu, mặt Đông Phong chuyển từ đỏ sang tái, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, dường như, Thành vẫn không thôi ý định được thân thiết với hai người nên anh ta chủ động kéo ghế ngồi bên cạnh.
“Ô, anh tưởng là người yêu thì anh không dám ngồi cùng chứ bạn thì anh ngồi làm quen tí cũng được nhỉ? Anh sẽ mời hai em bữa này!”
“Tuyệt vời!”
Diệu Lam buột miệng thốt lên trong cái lườm như cháy cả người của Đông Phong. Cô vội vàng cúi mặt xuống, khổ quá, không phải cô tham ăn đâu, mà thói quen nói năng thoải mái khi đi với Đông Phong đã ăn vào máu cô rồi! Thành có vẻ không bận tâm, anh ta vẫy tay gọi bồi bàn gọi thêm đồ ăn.
Đương nhiên, không khí bữa ăn trở nên gượng gạo hơn khi có người lạ xuất hiện. Diệu Lam thực tình không biết nói gì với Thành, còn Đông Phong thì vốn dĩ đã không muốn tiếp chuyện ngay từ đầu rồi. Nghĩ mãi, cuối cùng Diệu Lam tìm được cách hay nhất và cũng là cách mà cô thích nhất khi không biết làm gì, đó là…ăn, cô ăn một cách bình thản và say sưa trước mặt hai người đàn ông, một quá đỗi thân quen, một còn lại thì quá đỗi xa lạ.
Chắc phải một lúc lâu quan sát, Thành mới ghé sát tai Đông Phong nói nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nghe thấy.
“Này, cô bạn chú buồn cười nhỉ? Cô ta thích ăn đến thế cơ à? “
Đông Phong mặc dù không muốn nói chuyện, nhưng đành phải tiếp lời.
“Ừ, suốt ngày chỉ ăn và ăn thôi!”
“Thế á? Thế thì khác gì…lợn…!”
Đông Phong liếc Thành, Thành biết mình quá lời, đành xoay về phía Diệu Lam, cố tạo không khí vui vẻ.
“Này, em, thế ngoài việc ăn ra, em còn biết gì nữa?”
“Đói ạ!”
Đông Phong bật cười, Thành cười to không kém, Diệu Lam ngơ ngác trước hai người đàn ông. Lúc này, cô mới nhận ra mình đã…sẩy miệng mà một khi lời đã tuôn ra thì không còn cách nào lấy lại được, cô thật ngốc hết chỗ nói, nếu chỉ có Đông Phong thì không sao, đằng này…lại có thêm một anh nữa, mà anh này cũng khá là…đẹp trai! Thế mới chán đời chứ!
Đông Phong chẳng thấy sốc khi nghe cô nói, cậu quá quen thuộc với hình ảnh một Diệu Lam suốt ngày đòi ăn và kêu đói nhưng vẫn gầy giơ xương ra rồi. Chỉ có Thành, có vẻ anh ta chỉ toàn gặp mấy em hot girl nói chuyện như rót mật vào tai nên giờ hơi…choáng trước Diệu Lam mà thôi!
Diệu Lam một phần vì cảm thấy xấu hổ, phần còn lại là cố “vớt vát” lại chút hình ảnh đẹp đẽ trong lòng người khác nên đã quyết tâm dừng ăn và bắt chuyện với Thành. Cả hai nói đủ thứ chuyện trên đời, đến lúc này Đông Phong mới thấy, không chỉ biết mỗi ăn và đói mà cô bạn của mình còn biết nhiều thứ khác nữa, kể ra, con heo suy dinh dưỡng này không đến nỗi quá tệ.
Câu chuyện mỗi lúc một rôm rả, Thành và Diệu Lam có vẻ rất hợp nhau. Tự nhiên, Đông Phong cảm thấy như có kiến bò trong lòng, khó chịu và ngứa ngáy khó tả. Một cảm giác lo sợ mơ hồ trào lên, thực tình, cậu không bao giờ muốn Diệu Lam thân thiết với Thành như thế! Cậu nhấp nhổm không yên.
Diệu Lam hồn nhiên kể lại toàn bộ “sự việc” của mình, khi nói đến đoạn đi tìm nhà trọ, Thành ngay lập tức nhận giúp đỡ. Thành nói, anh có một người bạn, mua lô đất có cái nhà cấp bốn nho nhỏ, định xây biệt thự nhưng chưa xây, nếu Diệu Lam thích thì về đấy ở, cho thuê nhưng cũng nhờ trông nhà luôn thể. Diệu Lam sung sướng cảm ơn rối rít rồi đòi đến xem nhà luôn.
Đông Phong thực lòng không muốn cô bạn của mình dính líu gì đến Thành, cũng chẳng hiểu tại sao lại thế nữa, cậu chỉ thấy vô cùng khó chịu. Cậu cố ngăn Diệu Lam lại nhưng không được, mà nghĩ cũng vô duyên, cậu chẳng có quyền gì mà ngăn cô ấy cả, hơn nữa, cô ấy tìm được nhà thì coi như cậu hoàn thành nhiệm vụ, đỡ tốn tiền thuê khách sạn chứ sao? Thôi, kệ đi!
Nói là nói kệ thế thôi, chứ trong lòng Đông Phong như có sóng thần ấy! Cậu chỉ muốn một phát hất tung con heo suy dinh dưỡng kia ra xa, thật xa cái anh chàng tán gái thành thần kia đi! Cứ thấy họ cười với nhau là Đông Phong như muốn…bùng cháy!!!
Dù không muốn, thì cuối cùng, Đông Phong cũng phải lẽo đẽo đi theo Diệu Lam và Thành đến xem nhà. Khỏi phải nói, khi vừa nhìn thấy căn nhà và nghe thấy giá của nó, Diệu Lam đã reo lên sung sướng, cô quyết định sẽ chuyển đến đây ngay lập tức! Đông Phong đành phải chiều ý cô, mà thực ra, cậu thừa biết, không chiều không được, trong “sự vụ” này, cậu chẳng qua chỉ là tay…sai vặt mà thôi!
Đông Phong hì hụi đóng lại giá treo quần áo lên tường trong khi Diệu Lam lôi đồ đạc của mình từ mấy cái túi du lịch ra. Căn nhà mới rộng rãi và thoáng mát, có tận hai phòng ngủ và phòng khách đàng hoàng, để thuê được căn nhà này với cái giá vô cùng “hữu nghị” như thế, Diệu Lam vui như bắt được vàng. Cô vừa làm vừa hát, vừa vẽ ra viễn cảnh sẽ nhờ Đông Phong đóng cho cái bàn ở chỗ kia, cái tủ nho nhỏ ở chỗ này, thậm chí, tủ quần áo cũng sẽ nhờ cậu ta đóng hộ luôn. Dù sao, Đông Phong cũng khéo tay mà, cậu ta thích tự đóng đồ đạc cho bản thân nên chắc cũng chả khó chịu gì khi giúp đỡ mình đâu, “của nhà trồng được” mà, sao không tận dụng chứ. Diệu Lam ngẩng đầu lên, gọi Đông Phong.
“Này, ông, hôm nào rảnh tôi mua gỗ về, ông đóng cho tôi cái bàn xinh xinh để làm việc nhá!”
“Ở tạm thì đóng điếc cái gì, bà mua cái bàn nào rẻ rẻ mà dùng”
“Ở tạm là ở tạm thế nào? Làm gì có chỗ nào tốt hơn ở đây nữa! Tôi quyết định ở đây đến khi nào nhà chủ đuổi thì thôi, mà nghe anh Thành nói chắc ít nhất cũng tầm năm năm nữa!”
“Anh Thành cơ đấy! Vừa mới gặp có vài tiếng mà đã xưng hô thân mật quá nhỉ? ”
“Ơ hay, không gọi là anh Thành thì gọi là gì? Này, anh ấy đẹp trai, tốt bụng nói năng lịch sự nhỉ? Thế mà tôi chả hiểu sao ông cư cắm cảu với anh ấy thế chứ”
“Không thích! Mà tốt nhất, bà cũng nên tránh xa ông ấy ra”
“Sao phải thế? Anh ấy tốt mà!”
“Tốt tốt cái gì? Bà có biết là ông ấy ăn chơi khét tiếng không hả? Nghe đâu cũng…xã hội đen đấy!”
“Thế cơ á? Tôi chả tin, làm gì có tay xã hội đen nào mà mặc quần áo lịch sự, ăn nói lịch sự, cư xử cũng lịch sự được chứ”
“Bà dốt quá! Bà không thấy trong phim Hàn Quốc xã hội đen toàn mặc vest đi đánh nhau à?”
“Ừ nhỉ! Ông nói cũng có lý”
“Thế nên, chỉ xã giao thôi, đừng thân thiết với anh ta quá! Nhớ chưa?”
“Ông lo cho tôi à?”
“Lo cho bà thì tôi được gì? Chỉ dặn thế thôi, vớ vẩn”
Đông Phong phủi tay, lảng sang chỗ khác, thực ra, không cần phải nói nhiều, Diệu Lam cũng hiểu được sự quan tâm mà cậu bạn thân dành cho mình. Cô cũng thế thôi, cứ gặp là toàn “nói lời cay đắng” nhưng trong thâm tâm, cô thương bạn mình nhiều như thương chính bản thân vậy. Có lẽ, vì thế mà hai người mới “chịu đựng” được nhau đến tận bây giờ.
Thật ra, sau những cuộc tình một đi không trở lại của Đông Phong, Diệu Lam cũng thấy bất công thay cho cậu ấy, đáng lẽ, một người như Phong xứng đáng có được cái kết viên mãn hơn trong tình yêu chứ? Mà chính cô cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta cứ liên tục thất tình, hết lần này đến lần khác thế chứ! Thật, ông trời không có mắt mà!
Đông Phong tự nhiên lại “ít nói” một cách bất thường từ khi bước vào ngôi nhà này. Thực tình, cậu cảm thấy bất an quá đỗi, chẳng phải vì lo lắng cho con heo suy dinh dưỡng kia, bởi cô ấy sống một mình bao nhiêu năm nay có sao đâu. Chỉ là, cậu cứ thấy lo lo thôi, cảm giác chính bản thân mình cũng không hiểu được khiến cậu khó chịu. Thế mà, cứ mỗi lần quay sang cô bạn thân, thấy cô toét miệng cười cậu lại càng khó chịu hơn! Người đâu mà vô duyên không tả được! Sao lúc nào cũng nhăn nhở như thế nhỉ? Chẳng lẽ, Diệu Lam là người không biết buồn? Mà nói đúng hơn, chắc cô ấy sống chủ yếu bằng phổi chứ tim không hoạt động hay sao đó, chẳng thấy yêu đương gì ai bao giờ, cũng chẳng thấy có tí mảy may rung động với ai bao giờ! Quả thật, con heo suy dinh dưỡng này là một sinh vật kỳ quặc nhất thế gian.
Sau công đoạn dọn dẹp, Diệu Lam hào phóng mời Đông Phong bữa tối, và để tiết kiệm, cô tự tay nấu cơm. Khi Đông Phong ngồi vào bàn ăn, cậu phát hiện ra thịt rang hơi cháy, rau xào chưa kỹ và canh hơi bị…thừa muối! Nhưng không sao, Đông Phong ăn một cách…rất tự nguyện, có một điều mà Diệu Lam không hề hay biết, đó là bữa ăn ngon nhất mà cậu bạn của mình được ăn, dù sau đó, Đông Phong phải uống khá nhiều nước để “tống tiễn” một đống muối mặn chát trong miệng đi.
Đông Phong trở về nhà khi trời tối mịt, cái lạnh cắt da thịt của mùa đông Hà Nội không làm cho trái tim cậu nguội lạnh đi, trái lại, nó ấm áp một cách lạ thường. Hình ảnh, Diệu Lam long ngóng nấu cơm trong căn bếp nhỏ sưởi ấm lòng cậu. Đã từ lâu, trong mơ hồ, cậu từng nghĩ đến viễn cảnh ấy.
Cậu bước vào phòng, bật điện lên rồi nằm dài lên giường, dư vị mằn mặn của thức ăn chưa thể tan đi trong cổ họng cậu. Đông Phong nghĩ đến một ngày nào đó, một lúc nào đó, sẽ nói cho Diệu Lam nghe bí mật của mình, một bí mật mà ngay cả với bản thân, cậu chưa từng thừa nhận.
Có tiếng gõ cửa, chắc là người giúp việc lên lấy quần áo để giặt, Đông Phong uể oải ra mở cửa. Khác với dự đoán của cậu, Thành mặc chiếc áo ba lỗ, chống tay vào gờ cửa nhìn cậu cười.
“Sao? Bạn chú thích cái nhà đó chứ hả?”
“Anh biết rồi, sao còn hỏi?”
“Ơ hay, hỏi thăm nhau tí mà cáu thế! Nói thật nhé, cô bạn đấy hơi bị được đấy! Xinh thì không hẳn, nhưng thú vị!”
“Tất nhiên, bạn tôi mà, không thú vị thì tôi chơi làm gì?”
“Chứ không phải chú thích cô ta à?”
Đông Phong đỏ bừng mặt, quắc mắt nhìn Thành.
“Cái gì? Anh…”
Thấy thái độ có vẻ thiếu thiện chí của Đông Phong, Thành vội vàng xua tay.
“Thôi, thôi, đùa tí thôi mà! Chú hay cáu quá! Anh đi ngủ đây”
Thành tự kéo cửa đóng sập lại rồi quay đi, đi được một quãng, Thành ngoái lại, nhìn vào cánh cửa, bĩu môi nghĩ thầm “Chú em quá trẻ con” rồi mỉm cười đi vào phòng mình.
Đông Phong trùm chăn kín mặt, nhắn tin nhắc Diệu Lam đóng cửa cẩn thận rồi cứ thế ôm điện thoại mà ngủ. Cậu đã có một giấc ngủ sâu và ngon lành đến lạ.
Sáng sớm, Đông Phong trở dậy, quyết định đi làm sớm sau mấy hôm mệt rũ vì theo chân con heo suy dinh dưỡng kia, cậu bước xuống cầu thang với tâm trạng vô cùng hứng khởi. Nhưng, vừa chạm chân xuống phòng khách, cậu đã gặp ngay ánh nhìn sắc lạnh của mẹ kế, Đông Phong hơi khựng lại, bối rối mở lời chào. Bà Mỹ, mẹ kế của cậu gật đầu vẻ thờ ơ, cúi xuống đếm xấp tiền trên tay. Đông Phong bước vội ra khỏi nhà, nhưng vừa mới đi được vài bước đã có tiếng gọi trầm trầm, nghiêm khắc phía sau
“Đông Phong”
Khỏi phải nghe lần thứ hai, cậu nó phát ra từ miệng ai, cậu quay lại.
“Bố! Con muộn giờ làm rồi?”
Bố của Đông Phong,ông Dương, người có cặp kính to đùng trên khuôn mặt vuông vắn đúng kiểu của một người đã quá no đủ về vật chất! Ông liếc nhìn con trai rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ.
“Không phải trốn tránh thế đâu, còn một tiếng nữa mới đến giờ làm cơ”
“Nhưng…hôm nay con phải làm sớm!”
Ông Dương vẫy Đông Phong lại gần mình, nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt cậu.
“Con đi đâu mà mấy hôm nay không về nhà?”
Đông Phong nhếch mép, vẻ vừa ngạc nhiên, vừa chua chát.
“Từ bao giờ bố mà bố quan tâm đến việc đó thế ạ?”
Ông Dương hơi khựng người lại, ông chưa biết phản ứng thế nào thì bà Mỹ đứng phắt dậy, nhét tiền vào túi lững thững đi ngang qua hai bố con.
“Con với cái! Bố hỏi thăm thì cũng phải biết ăn nói cho đàng hoàng chứ! Anh mà nói thế, bố anh lại đổ cho tôi là mẹ kế thờ ơ, không biết dạy con, không lo lắng cho con riêng của chồng ”
Ông Dương cau mày, lên giọng với bà Mỹ.
“Bà im đi! Nó không còn là trẻ con nữa đâu! Ăn nói cho tử tế vào”
“Tôi nói thế có gì mà không tử tế? Tôi cũng bỏ công ra chăm sóc, nuôi nấng nó học hành bao năm mà nó coi tôi như người vô hình trong nhà đấy! Đi về chỉ chào mỗi một tiếng rồi lủi đi mất! Người chứ có phải con chuột đâu mà lủi nhanh thế chứ lị”
“Bà nhìn lại thằng con quý hóa của bà đi, xem nó thế nào, nó là con chuột cống đấy! Cẩn thận không có ngày nó khoét hết sản nghiệp dâng cho mấy cái quán bar với mấy cô chân dài ngoài kia kìa, đến lúc đó đi ăn xin một lũ với nhau”
Bà Mỹ trợn mắt nhìn ông Dương, và bắt đầu bài ca cũ, gào khóc thảm thiết, kêu chồng không thương vợ, miệng leo lẻo nói coi thằng Thành như con mà hễ tí là soi này soi nọ… Ông Dương nhìn Đông Phong vẻ lúng túng, Đông Phong chán nản bỏ đi, cảm giác tức tức trong lồng ngực lại quay trở lại. Cậu mơ ước có một ngôi nhà, nhỏ thôi nhưng tràn ngập tiếng cười như của Diệu Lam. Nghĩ đi nghĩ lại, sao cái con heo suy dinh dưỡng kia may mắn đủ đường thế nhỉ? Có bố mẹ yêu thương, có công việc ổn định…và có một thằng cha đẹp trai…như mình ở bên cạnh để nghe mắng chửi, càm ràm, còn mình thì chẳng có gì.
Diệu Lam vô cùng hài lòng với căn nhà mình vừa thuê được, thế nên, cô rất “tận tâm” trang trí cho nó. Cô mua nhiều chậu hoa nhỏ về trồng dọc tường nhà, rồi chăm sóc chúng nó vô cùng kỹ càng. Lần đầu tiên, suốt hơn mười năm ở trọ, cô có cảm giác gắn bó với một căn nhà xa lạ như thế này, chắc do nó là nhà riêng, một ngôi nhà riêng tư thực sự nên cô có cảm giác như mình đang nhận vơ nó là của mình vậy! Hi vọng, người chủ thực sự của nó đừng tự nhiên nổi hứng đòi lại nhà để xây biệt thự là được.
Diệu Lam khấp khởi vui mừng nghĩ đến khi bố mẹ cô lên thăm sẽ không phải chui ra chui vào trong cái nhà trọ chật chội như trước kia nữa. Mẹ cô sẽ không còn kêu ca về cái phòng bé như tổ chim, bí rị và khó thở nữa. Và biết đâu, bố mẹ cô sẽ ở với cô lâu hơn… Mà không, không được, nếu bố mẹ cô lên đây ở lâu hơn thì “sự nghiệp” ăn chơi thoải mái của cô có nguy cơ bị phá sản mất. Chưa kể, cô sẽ bị tra tấn bởi “luận điệu” con gái gần ba mươi mà chưa lấy được chồng thì coi như vứt của mẹ, và tiếng thở dài ngao ngán, bất lực của bố. Ôi, ác mộng, thế nên, tạm thời cô sẽ giấu chuyện cô chuyển sang nhà mới với bố mẹ, chờ đến khi nào thực sự…lừa được anh nào chắc chắn rồi mới báo cáo cũng chưa muộn.