Muốn...muốn, cô vẫn luôn muốn anh.
Cảm giác kích thích trên âm hạch như làn sóng ập tới hết đợt này đến đợt khác, Sở Đồng đã hoàn toàn không còn sức, chống đỡ thân thể của mình. Cô tựa lên thân thể mạnh mẽ, rộng lớn của thiếu niên. Trong đầu ngập tràn khoái cảm, lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh mình bị dương v*t của anh hung hăng nhét vào.
Muốn bị anh đùa bỡn, cắm vào...
Nhưng lúc này ngón tay dưới thân lại ngừng lại, khoái cảm mà Sở Đồng vừa mới tích lũy đột ngột kết thúc, cô mê man ngẩng đầu lên, dục vọng giữa lông mày còn chưa tan biến.
Trình Ngôn ung dung, thoải mái ôm eo cô nâng lên:
"Em không nói thì anh sẽ không di chuyển nữa."
Dục vọng chưa được thỏa mãn hóa thành khát vọng dày thấu xương, cô nhíu mày, liếm liếm cánh môi, dưới thân không nhịn được mà cọ xát hai chân.
Rõ ràng là đã hai lần rồi, sao cô vẫn muốn?
Cô có chút khó nói, nhưng bị dục vọng thúc đẩy liền vùi đầu vào xương quai xanh của thiếu niên, nói nhỏ như muỗi kêu:
"Muốn, muốn."
Trình Ngôn thấp giọng cười: "Muốn cái gì? Sao anh lại không hiểu nhỉ?"
Giọng anh qua lồng ngực truyền tới tai cô, mang đến cảm giác tê dại bên tai.
Cô không quan tâm nữa, mặt đỏ như rỉ máu: "Muốn, muốn được học trưởng nhét đầy..."
Giọng thiếu niên trầm khàn:
"Muốn bị cái gì nhét đầy?"
Tim Sở Đồng đập cực nhanh, cô do dự một lát mới run rẩy giơ tay lên thăm dò, vuốt ve vật to lớn của Trình Ngôn.
"Muốn, muốn bị học trưởng...học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-duc-hoan-du/216908/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.