Mới sáng tinh mơ, công việc ở phủ Ngự Sử đã lu bù.
Tuy nói trong phủ từ khi bắt đầu dựng Thải Lầu liền sẵn tay chuẩn bịhết thảy công việc cho tiểu thư xuất giá, nhưng sáng sớm vẫn bị lão giasai bảo khiến cho tay hoảng chân loạn, người ngã ngựa đổ.
Trong nhóm người rối rắm, nhàn nhã nhất chính là người mới đến kia.
Trạng Nguyên gia tuấn mĩ thành thành thật thật nằm ở trên giườngdưỡng thương, về phần tân nương sắp xuất giá đang cầm một quyển tiểuthuyết nằm ở trên nhuyễn tháp trước cửa sổ nhàn nhã đọc sách.
Đọc sách sao?
Dùng cuốn sách đặt trên mặt, ngủ đến không biết trời đất, Triệu Tử Dương thầm nghĩ thở dài.
“Oánh nhi.”
“……”
“Ta khát .”
Cái người đang ngủ duỗi hai cánh tay, lười biếng xoa thắt lưng, bỏ tiểu thuyết che trên mặt ra, nhìn hắn.
“Chàng là thùng nước a.” Nàng nhỏ giọng bất mãn lẩm bẩm, một bên lại giúp hắn rót nước.
Xem nàng một bộ dạng hải đường vừa tỉnh, trong đôi mắt xinh đẹp hiệnlên sương mù mênh mông, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, khiến hắn nhịn khôngđược trong lòng khó chịu, tay tiếp nhận chén trà, đồng thời một tay kéocô nương không hề phòng bị ngã xuống giường.
Sau đó thảm kịch phát sinh, người chưa hoàn toàn tỉnh ngủ trong lúcmơ màng lập tức đè lên vết thương, làm cho hắn hút một ngụm lãnh khí,đau đến toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a!
“A, máu! Miệng vết thương của chàng lại vỡ ra rồi.” Văn Tuyết Oánh hoàn toàn thanh tỉnh, bị máu trên tay dọa.
Triệu Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-dinh-trang-nguyen-phu/130619/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.