Mưa đã tạnh, mặt trời rốt cục cũng xua tan mây đen hé ra khuôn mặt tươi cười, một lần nữa chiếu sáng khắp mặt đất.
Tiểu Thúy dừng tay trên khung thêu, vụng trộm liếc nhìn vị chủ tử dám làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, tiểu thư thoạt nhìn vẫn giống như trước ăn ngon ngủ yên. Nhưng thật ra là không tiếp tục đi lại trongviện giả làm thục nữ, chẳng qua là cô gia cách vách lại thường xuyên đến đây la cà.
Giống như hiện tại, tiểu thư đang nghiêng mình nằm trên giường xem tiểu thuyết, còn cô gia ngồi dựa vào bên cạnhcửa sổ ôn tập sách vở.
Lấy châm ở phát gian thuận thuận, tiểu xanh thẳm vi tự hỏi hạ (*). Có một đại mỹ nhân sống động như tiểu thư ở bên cạnh, Triệu công tử thậtsự có thể chuyên tâm đọc sách sao? Thật sự không có chút tư tưởng khôngan phận sao?
(*)Lấy châm ở phát gian thuận thuận, tiểu núi xanh thẳm vi tự hỏi hạ: đây là thơ ta cũng chẳng biết nghĩa là gì nữa.
“Tiểu Thúy, châm trà.”
“Vâng.”
Tiểu Thúy lập tức buông khung thêu xuống, rót một chén trà nóng đưađến tay chủ tử, lại thuận tiện hỏi một câu “Tiểu thư có muốn mang mộtchút điểm tâm lại đây không?”
“Tốt, ta muốn cao quế hoa.” nàng đang xem tiểu thuyết nên thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút.
Trên trán Tiểu Thúy đã muốn xẹt qua hắc tuyến. Mới qua một lát tiểuthư đã ăn đến hai đĩa điểm tâm, nàng chỉ tùy tiện hỏi như vậy, tiểu thưnhư thế nào lại thật thà nói còn muốn chứ. Nghĩ nghĩ một lát nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-dinh-trang-nguyen-phu/130617/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.