Sáng thứ hai, Du Lượng đến bàn ăn Ravenclaw như thường lệ. Cậu ngồi xuống, lấy một phần bánh mì ổ tròn vị sữa, trứng gà, thịt nướng và một cốc nước chanh. Lúc ngẩng đầu lên thì cậu thấy Thời Quang đang đi vòng qua dãy bàn Hufflepuff đến chỗ mình.
Đang trong kì nghỉ nên không cần phải mặc đồng phục, Thời Quang chỉ mặc một bộ quần áo lấy màu trắng làm màu chủ đạo, hai tay áo có hoa văn màu vàng đen xen kẽ, trên cổ đeo khăn quàng cổ của Hufflepuff. Màu vàng luôn thể hiện rõ cảm giác tràn trề sức sống của thiếu niên Hufflepuff, cộng thêm khuôn mặt trắng nõn nà lại toát thêm vẻ rạng rỡ.
Thiếu niên Hufflepuff đi đến, ngồi xuống trước mặt Du Lượng rồi dùng một tay chống cằm, mắt đảo một vòng trên bàn ăn của Du Lượng sau đó kinh ngạc cất tiếng: “Chẳng phải cậu không thích ăn bánh mì sữa à?”
Lúc này Du Lượng mới nhận ra mình đã đặt bánh mì sữa lên dĩa tự lúc nào. Cậu siết chặt dao nĩa trong tay, không biết nên làm gì với phần bánh này thì Thời Quang đã tự nhiên cầm nó lên ăn: “Đang trong kỳ nghỉ, bàn ăn không có phân Nhà nên cậu đừng hòng trừ điểm tớ.”
Du Lượng tiếp tục ăn phần thức ăn còn lại trong dĩa: “Thành tích trên lớp Độc dược của cậu thế nào rồi?”
Thời Quang giơ hai ngón tay làm thành hình chữ V: “Thuận lợi thông qua.”
Mắt Du Lượng toát ra ý cười nhưng cậu vẫn vờ như đang chăm chú cắt thịt nướng trong dĩa, lạnh nhạt tiếp lời: “Vậy thì tốt rồi.”
Thời Quang ăn phần bánh mì sữa xong vẫn cảm thấy đói, cậu duỗi cổ muốn xem thử còn có thể chọn thêm món gì cho bữa sáng của mình thì Du Lượng đã đưa một phần bánh mì nướng phết mứt hoa quả, yến mạch sữa dê rừng và một chén hoa quả nhỏ sang cho cậu. Thời Quang cười tủm tỉm nhận lấy: “Ây da Du Lượng, cậu hiểu rõ tớ thế!”
Du Lượng hỏi: “Động vật nhỏ sao rồi?”
“Ổn hết á, tụi nó mở mắt hết rồi.” Thời Quang qua loa nói: “Ăn no rồi ngủ, tỉnh dậy rồi lại đòi ăn.”
Du Lượng đáp: “Vậy là tốt rồi.”
“Dính người muốn chết á.” Thời Quang phàn nàn: “Đi đâu cũng muốn theo.”
“Bởi vì tụi nó biết cậu thương, biết cậu sẽ chịu chăm sóc tụi nó.” Du Lượng trả lời: “Thế nên tụi nó mới chịu theo cậu.”
Hai người trò chuyện câu được câu không. Tận đến khi ăn xong bữa sáng, Thời Quang mới nhớ ra việc quan trọng, mặt cậu bắt đầu đanh lại: “Có chuyện này… Cậu có bạn nhảy cho vũ hội Giáng Sinh chưa?”
Du Lượng im lặng một chút rồi trả lời: “Không có.”
“Vậy…” Thời Quang thăm dò: “Hai đứa mình thành một cặp đi?”
Du Lượng không trả lời, tựa như cậu đang bị đồ ăn sáng hấp dẫn vậy, chỉ biết cắm đầu liên tục ăn. Thời Quang ngồi chờ bên cạnh, càng chờ càng thấy bất an, sau đó cậu mới từ tốn giải thích: “Từ đây đến vũ hội cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, những người khác cũng đã bắt cặp xong hết cả rồi. Cứ xem như là… cậu cứu tớ đi nha?”
Du Lượng vẫn đang chú tâm giải quyết bữa sáng. Thời Quang càng ngày càng cảm thấy cái bàn ăn này thật đáng ghét, cậu hận không thể trực tiếp ném dĩa đồ ăn của Du Lượng ra ngoài luôn. Lúc thấy Thời Quang rũ mắt như muốn từ bỏ thì Du Lượng mới nuốt thức ăn xuống, sau đó mở miệng cất tiếng: “Được.”
Thời Quang sững sờ.
“Lúc nãy tớ chỉ đang nghĩ…” Du Lượng nghiêng đầu, không thèm che giấu ánh mắt muốn trêu tức Thời Quang: “Ai nhảy bước nữ đây?”
Thời Quang câm nín, cố gắng đè nén tâm trạng hân hoan trong lòng lại, giả vờ nghiến răng nghiến lợi đáp lời: “Tớ nhảy. Để tớ nhảy bước nữ cho!”
Vào lễ Giáng Sinh, các học sinh ở lại trường mặc trên người bộ lễ phục đẹp nhất để tham dự buổi vũ hội long trọng. Tuy Thời Quang đã lao lực quá độ để luyện bước nữ nhưng cậu vẫn rất mong chờ buổi vũ hội này. Việc mời bạn nhảy là một nghi thức, cũng là một cách thăm dò rất tinh ý, có không ít những cặp đôi sau khi khiêu vũ với nhau đã trở thành người yêu của nhau. Vì thế Thời Quang đã gom góp toàn bộ dũng khí của mình để mời Du Lượng. Khi ấy, cậu hồi hộp đến mức tim muốn nhảy tót ra ngoài, nhưng lúc Du Lượng đồng ý thì cậu lại phấn khích đến độ muốn cưỡi cây Tia chớp bay một trăm vòng quanh sân Quidditch.
Thế nhưng đến ngày vũ hội được diễn ra thì có lẽ Merlin cảm thấy chuyện vẫn còn chưa đủ kịch tính, vì vậy đã cố tình thêm một chút gia vị cho cuộc sống.
Thời Quang bị nhốt trong hình thái hóa thú không thoát ra được.
Hôm ấy, Thời Quang giúp bạn cùng phòng tìm mấy con gà con bị mất tích nên đã đến trễ. Lúc cậu mặc bộ lễ phục vội vã chạy tới Đại Sảnh Đường thì vũ hội đã bắt đầu. Cậu thoáng nhìn thấy thiếu niên Ravenclaw đang kiên nhẫn đứng đợi mình, còn chưa kịp thốt lên hai chữ “Du Lượng” thì đã cảm thấy cả người nhẹ hẫng đi, cảm giác nóng rực vừa quen thuộc vừa tuyệt vọng kia lại xuất hiện.
Lúc cậu mở mắt ra thì thấy các học sinh vốn cao bằng mình bỗng trở nên to lớn lạ thường, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn hơn. Thời Quang chật vật lăn hai vòng, bò khỏi thảm rồi chạy khỏi Đại Sảnh Đường, trốn vào một góc hẻo lảnh không ai thấy được.
Hết lần này đến lần khác, sao cứ nhất định là vào lúc này cơ chứ!
Thời Quang gấp gáp xoay vòng vòng, cố gắng nhớ lại cách biến lại thành hình dạng con người. Nhưng dù cho cậu đã thử đủ cách, ngay cả thử biến thành dạng người có hơi méo mó thì cũng tốn công vô ích. Tựa như cậu bị giam chết trong hình dạng heo vậy, chẳng thể giãy giụa thoát ra khỏi. Cảm giác cố gắng đến đau đầu và bất lực khiến cậu càng ngày càng sốt ruột, càng ngày càng tuyệt vọng.
Bởi vì cậu biết Du Lượng đang đợi cậu.
Thế nhưng tại sao Merlin lại có thể trêu đùa cậu như vậy chứ? Sao cậu có thể dùng hình dạng này đến gặp người mình thích được cơ chứ?
Chuyện như thế này thì chỉ cần giải thích là được, nhưng Thời Quang lại không có đủ dũng cảm để dùng hình dạng này xuất hiện trước mặt Du Lượng. Cậu sợ những người khác sẽ dùng lời lẽ cay nghiệt để đánh giá loài heo, sợ người khác sẽ cười trên nỗi đau của cậu, sợ Du Lượng sẽ dùng ánh mắt chán ghét và thất vọng nhìn cậu. Thời Quang Hufflepuff là một con heo. Thời Quang Hufflepuff ngay cả việc biến hình cũng không thể khống chế được. Nếu phải nghe những lời này thì thà cho cậu một cái Avada lấy mạng, cậu sẽ thấy thoải mái hơn.
Âm nhạc lúc thì khiến người nghe vui sướng nhảy nhót, khi thì lại nhẹ nhàng du dương. Khắp vũ hội luôn tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ. Điệu nhảy thứ nhất trôi qua, điệu nhảy thứ hai trôi qua, điệu nhảy thứ ba… Thời Quang trốn nơi góc tường, sau khi trút giận xong thì mệt rã rời. Cậu cố gắng cuộn tròn thân thể lại, lặng lẽ nhìn Du Lượng lễ phép từ chối hết lời mời của người khác này đến người khác. Cho đến tận khi nhóm người khiêu vũ cũng dần dần tản ra, dời tới bàn ăn vừa trò chuyện vừa ăn uống thì Du Lượng vẫn mặc bộ lễ phục xinh đẹp, lẻ loi đứng chờ trước cửa, trông hệt như vị hoàng tử bé bị lãng quên trong truyện cổ tích.
Thời Quang cố lấy dũng khí bước đến phía cửa. Vừa đi được vài bước thì từ phía sau lại có giọng nói ghét bỏ của ai đó vang lên: “Merlin ơi, tại sao lại xuất hiện một con heo ở chỗ này cơ chứ?”
Thời Quang bị dọa giật nảy người, mau chóng trốn về chỗ cũ. Câu nói đó tựa như cây kim, chọc vỡ quả bóng dũng khí mà cậu đã vất vả gom góp được. Tiếng “hừ” vốn mang theo chút tức giận lại đọng thêm chút cảm giác mất mát và đau lòng.
Cảnh tượng náo nhiệt đó vốn không thuộc về cậu. Cậu trơ mắt nhìn vũ hội từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, từ lúc ánh đèn sáng chói đến khi mọi thứ vụt tắt. Mọi người tụ tập lại hò reo, khiêu vũ, uống rượu, chúc mừng Giáng Sinh, còn cậu thì nhìn các học sinh rời khỏi Đại Sảnh Đường như thủy triều rút nước, mà người cuối cùng ra khỏi đó lại là Du Lượng.
Bóng dáng cô độc của thiếu niên Ravenclaw bị ánh đèn kéo đi rất dài. Thời Quang do dự mấy giây sau đó quyết định vờ như vừa mới thấy Du Lượng nên đã nhảy cẫng lên đuổi theo. Cậu vắt óc suy nghĩ cách an ủi đối phương. Lúc thấy Du Lượng xoay người lại, chạm phải ánh mắt của cậu ấy thì bước chân của Thời Quang chậm dần, tim cậu bất chợt đau nhói.
Bỗng chốc, cậu dừng bước nghĩ lại, có phải mình đã làm sai điều gì rồi không?
Đôi mắt của Du Lượng rất đẹp, vừa đen tuyền vừa sáng lóng lánh. Khi cậu ấy cười lên thì tựa như ánh mặt trời diễm lệ chiếu trên mặt hồ, vừa dịu dàng lại vừa chói chang. Nhưng lúc này đây, trên bầu trời ấy chỉ có sương mù nặng nề, mây đen dày đặc không thấy được ánh sáng. Dưới hồ như có một con quái vật hung dữ đang ẩn nấp, muốn trực tiếp xông ra ngoài.
Trong tưởng tượng của cậu, dáng vẻ của Du Lượng lúc này trông còn thất vọng hơn so với dáng vẻ khi cậu ấy phát hiện hình thái hóa thú. Điều đó càng khiến Thời Quang cảm thấy khó chịu hơn.
Thiếu niên Ravenclaw mặt không chút thay đổi, cúi xuống nhìn Thời Quang như một người xa lạ: “Đùa tớ rất thú vị sao?”
Cậu ấy đã biết rồi?
Thời Quang bối rối chớp mắt, tiếng “hừ” phát ra từ trong mũi như muốn giải thích điều gì đó nhưng lại sợ Du Lượng nghe không hiểu. Cậu thậm chí còn vội vã tiến lên phía trước, muốn cắn ống quần của Du Lượng nhưng Du Lượng lại mau chóng lùi lại, không chút lưu tình xoay người rời đi.
Thời Quang gào thét với Du Lượng: Tớ chỉ không muốn xuất hiện trước mặt cậu với hình dạng này thôi!
Cậu vốn không trông mong Du Lượng có thể nghe hiểu được mình, chỉ muốn nói rõ tiếng lòng của mình, nào ngờ Du Lượng lại dừng bước rồi xoay người, lặng yên nhìn Thời Quang sau đó cất tiếng: “Vậy tại sao lúc này cậu lại dám xuất hiện trước mặt tớ?”