Chương trước
Chương sau
Như kim khước ức Giang Nam lạc, đương thời niên thiếu thanh sam bạc. Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.

Thúy bình kim khuất khúc, tuý nhập hoa tùng túc. Thử độ kiến hoa chi, bạch đầu thệ bất quy.

*Dịch nghĩa (Bồ tát nan kỳ 4)

Nay lại nhớ tới niềm vui ở Giang Nam,

Khi đó còn niên thiếu, áo xanh mỏng manh.

Cưỡi ngựa lên, đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng,

Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.

Bình phong có hình chim phí thuý và những móc vàng,

Khi say thì ngủ trong khóm hoa.

Hôm nay lại thấy nhành hoa,

Bạc đầu thề không trở về.

*Bản tiếng trung:

菩薩蠻其四

如今卻憶江南樂,

當時年少青衫薄。

騎馬倚斜橋,

滿樓紅袖招。

翠屏金屈曲,

醉入花叢宿。

此度見花枝,

白頭誓不歸。

Hoa phố này tập trung tất cả thanh lâu lớn ở Mặc quốc, cho nên vô luận vương công quý tộc, hay bất kỳ hạng người nào đều có thể tìm thấy ở đây. Mà đắt đỏ nhất hoa phố, thanh lâu tốt nhất chính là Hồng Tụ Chiêu ở khúc cuối hoa phố, quy mô hơn xa các thanh lâu khác, mà chiêu bài của Hồng Tụ Chiêu chính là thiên hạ đệ nhất danh kỹ - “Lưu thủy” Thiên Yên.

“Lưu thủy” là danh hào mà những người ngưỡng mộ nàng đặt cho, ý chỉ dòng nước chảy bình thượng ôn nhu, mà cũng vì vũ khúc khiến Thiên Yên thành danh “Lưu thủy”, đạp thủy nhi lai, phất thủy nhi khứ*, khiến kẻ khác lâm vào mê muội.

*Đạp thủy nhi lai, phất thủy nhi khứ: Đạp nước mà đến, lướt nước mà đi.

Lúc này trời tối, khách nhân đến Hồng Tụ Chiêu đặc biệt nhiều, trong đại sảnh gần như không còn chỗ ngồi, mà ghế lô lầu hai, lầu ba đã bị đặt hết từ một tháng trước rồi, tất cả cũng chỉ vì danh kỹ Thiên Yên một tháng biểu diễn một lần, hơn nữa biểu diễn hôm nay lại là khúc vũ thành danh của nàng – Lưu thủy.

Bên trong Hồng Tụ Chiêu trang hoàng rất lịch sự tao nhã so với các thanh lâu khác, khắp nơi lộ ra sự tinh xảo, cũng không giống tối tăm rối loạn như khi đến thanh lâu bình thường. Kỹ nữ của Hồng Tụ Chiêu người người đều nhất kỹ chi trường*, hơn nữa Hồng Tụ Chiêu cũng không ép các nàng bán thân, từng kỹ nữ đều có thể tự chọn đối tượng bán thân của mình, cho dù khách nhân nào, các nàng cũng có thể cự tuyệt. Nếu có khách nhân dám có tâm quấy rối kỹ nữ của Hồng Tụ Chiêu, Hồng Tụ Chiêu sẽ ghi nhận việc đó rồi đưa hắn vào sổ đen, suốt đời không thể tiến vào Hồng Tụ Chiêu. Hơn nữa Hồng Tụ Chiêu không phải chỉ có một cái ở Mặc quốc, trên khắp đại lục cùng ba quốc gia, hầu như các nơi đều có Hồng Tụ Chiêu.

*Nhất kỹ chi trường: có sở trường về một lĩnh vực.

Từng có một vị thân vương điện hạ bất mãn quy định kỳ quái của Hồng Tụ Chiêu, không quan tâm mà muốn cưỡng ép kỹ nữ Hồng Tụ Chiêu mang đi, cuối cùng bị Hồng Tụ Chiêu đánh văng ra ngoài, xếp vào sổ đen. Vốn mọi người nghĩ lần này Hồng Tụ Chiêu đụng phải thân vương, khẳng định sẽ có phiền toái lớn, ai biết Hồng Tụ Chiêu không chỉ càng ngày tốt hơn, mà thân vương kia lại cả tháng không xuất môn. Sau việc đó, tất cả mọi người đều biết thế lực sau lưng Hồng Tụ Chiêu sâu không lường được, không phải ai cũng đủ khả năng chống lại (Chém!),cho nên quy định của Hồng Tụ Chiêu không ai có đủ can đảm coi nhẹ.

Cũng vì đạo lý không chiếm được mới là tốt nhất, sinh ý của Hồng Tụ Chiêu ngược lại phát triển không ngừng, vương công quý tộc gì đó đều vì có thể đến được Hồng Tụ Chiêu mà kiêu ngạo, hơn nữa việc đó thành công là vì bọn họ có người để dựa vào.

Kỳ thật lúc Cung Trường Nguyệt mang theo Cung Mộ Ly cùng Thanh Sở đi đến hoa phố liền khiến rất nhiều người chú ý, một đại nam nhân đến hoa phố lại mang theo đứa nhỏ nhỏ như vậy cùng đi, mà lại còn mang theo thị nữ, thật đúng là làm người ta cảm thấy kỳ quái. Cung Trường Nguyệt đối với những ánh mắt đó lại thực thản nhiên, nàng làm việc trước giờ sẽ không để ý cái nhìn của người khác. Nhưng Cung Mộ Ly thấy người khác nhìn mình như vậy, cả người không thoải mái, chỉ có thể gắt gao dựa vào Cung Trường Nguyệt mà đi, lại không dám tới gần nàng quá, mỗi lần Cung Mộ Ly theo bản năng muốn đưa tay ra giữ góc áo Cung Trường Nguyệt, cuối cùng vẫn là mất mát thu hồi tay của mình.

Thanh Sở thì ngược lại, vừa đi vào hoa phố liền vô cùng hưng phấn, tính tình nàng phóng khoáng, chính là thích những nơi náo nhiệt như vậy, hơn nữa loại náo nhiệt về đêm này không giống với náo nhiệt ban ngày, làm cho nàng như cá gặp nước, lại không cảm thấy một nữ tử đến hoa phố có gì không ổn, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác.

Hoa phố tuy là phố, nhưng lớn hơn nhiều so với một con phố bình thường, Cung Trường Nguyệt ba người đi một lúc, rốt cục đi tới Hồng Tụ Chiêu ở cuối phố. Bọn họ phát hiện trên đường đi, càng về phía cuối lại càng nhiều người, đại khái là biết hôm nay danh kỹ nổi tiếng Thiên Yên sẽ múa biểu diễn, cho nên đều tụ tập ở bên ngoài Hồng Tụ Chiêu, tựa như là cho dù đứng ở bên ngoài nghe một cũng âm thanh cũng được.

Cung Trường Nguyệt mang theo Cung Mộ Ly cùng Thanh Sở vừa mới đi vào Hồng Tụ Chiêu, liền có một gã sai vặt đến gần, “Công tử, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?”

“Đặt chỗ?” Cung Trường Nguyệt quay đầu nhìn Thanh Sở, ý hỏi nàng.

Thanh Sở đang cười thực sáng lạn lập tức cứng đờ, ấp úng nửa ngày mới nói, “Nô tỳ… quên…”

“Vậy…” Gã sai vặt biểu tình trở nên khó xử, những chỗ ở trong Hồng Tụ Chiêu đều đã sớm bị đặt trước hết rồi, hiện tại người cũng đến gần đủ, căn bản không còn chỗ nào, xem ra vị công tử này chỉ có thể… Không biết vì sao, gã sai vặt có ý này, nhưng nhìn đến công tử tôn quý thâm trầm trước mặt, nhất thời có một cảm giác nói không nên lời.

“Ai nha, công tử a, người như thế nào bây giờ mới đến a!” Một mùi phấn theo làn gió ập đến, một bóng dáng đỏ thẫm bước tới, cách Cung Trường Nguyệt đúng một thước mới ngừng lại.

“Ma ma, vị công tử này…”

Tú bà kia trên mặt đầy son phấn, toàn thân cao thấp đều mặc màu đỏ thẫm phất phất khăn tay, dùng một âm thanh nũng nịu nói, “Vị công tử này là khách quý của chúng ta, ta đã sớm chuẩn bị chỗ cho người rồi, xin theo ta đi!” Nàng xoay tròn mũi chân, mang theo ba người Cung Trường Nguyệt đi về ghế lô* ở lầu hai.

*ghế lô: một gian phòng mà bên trong có ghế ngồi.

Đi đến cửa ghế lô, tú bà mở cửa phòng cho Cung Trường Nguyệt, quay mặt lại, biểu tình trên mặt liền biến mất, cung kính tươi cười nói với Cung Trường Nguyệt, “Công tử, nơi này vẫn luôn được giữ lại cho người, xin hỏi còn gì phân phó không?”

Quên nói, vị tú bà này, bao gồm cả Hồng Tụ Chiêu, đều là sản nghiệp của Thần lâu.

“Tốt lắm hoa nương, ngươi đi xuống trước đi!” Thanh Sở cười hì hì nói.

“Vâng” Tú bà kia khẽ cúi người thi lễ mới chậm rãi lui xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.