“Đại hoàng tỷ, ta… có phải rất ngốc không?” Cung Mộ Ly có chút thất vọng nói.
Hắn biết kì nghệ của đại hoàng tỷ không tốt lắm, nếu đại hoàng tỷ đánh cờ cùng vị lão sư được nàng mời đến dạy hắn chơi cờ thì chưa được bao lâu đại hoàng tỷ sẽ thua, dù sao kì nghệ của lão sư kia cũng có thể nói là giỏi nhất. Nhưng mình đã theo vị đại sư kia học một tháng, ngay cả cọng lông cũng học không được, cũng không thắng được đại hoàng tỷ… Đương nhiên, hắn không hề có ý hạ thấp sùng bái của hắn với đại hoàng tỷ!
Cung Trường Nguyệt cầm lại tay áo, chậm rãi nhặt một quân cờ trên bàn cờ, sau đó bỏ vào hộp, một lúc sau mới mở miệng, “Không, thật ra ngươi rất thông minh.”
“Vậy vì sao ta chơi cờ luôn thua ngươi a.” Bình thường, Cung Mộ Ly rất tin phục lời nói của Cung Trường Nguyệt, lúc này lại cảm thấy lời nói của Cung Trường Nguyệt không hề có sức thuyết phục, vẫn cảm thấy thất vọng như trước.
“Bởi vì ngươi quá thông minh.” Cung Trường Nguyệt ung dung nói.
“A?” Cung Mộ Ly mở to hai mắt, nhất thời không hiểu ý của Cung Trường Nguyệt.
Lúc này, Lưu Thấm nhìn bên ngoài đình, tính toán thời gian, sau đó lên tiếng nói với Cung Trường Nguyệt, “Chủ tử, thời gian không sai biệt lắm, ngài nên tắm rửa thay quần áo, buổi tối còn có cung yến.”
“Cung yến?” Cung Trường Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái, “Cung yến gì?”
Đối với bệnh hay quên của chủ tử, Lưu Thấm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-de/3167391/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.