Bầu không khí trong nháy mắt lập tức ngưng trệ.
Tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu với việc làm của người này – đầu tiên là báo ra cái giá chín ngàn lượng, rồi không đợi người khác lên tiếng, chính mình lại lập tức hô lên một vạn lượng. Tự mình kêu giá thì chưa nói, cư nhiên còn tăng lên một ngàn lượng, người ngoài nghe được tâm cũng đau lên được.
“Xem ra vị bằng hữu này hôm nay bắt buộc phải có hạt sen của Thiên Thanh Ngọc Liên a, còn ta vốn chỉ đến tham gia náo nhiệt, liền bỏ cuộc ganh đua này, ha ha.” Người này đúng là một trong ba nhà ra giá, lí do thoái thác của hắn vô cùng hào phóng rộng rãi, giống như vừa rồi mình ra giá chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, hiện tại từ bỏ chính là hắn rộng lượng, không đoạt bảo vật của người khác.
Nhưng nếu thật sự là nhất thời cao hứng, vậy ngữ khí và thái độ “nhất định phải có” khi nãy chẳng lẽ là giả vờ à?
Mọi người đương nhiên biết người này không có khả năng tiếp tục cạnh tranh, lại không muốn đánh mất mặt mũi của mình, cho nên cũng không chỉ rõ ra, để trong lòng biết mà thôi, dù sao thân phận địa vị của người ta vẫn còn đó, có thể ngồi vào ghế lô khách quý, sao có thể là hạng người tầm thường chứ? Ít nhất vẫn mạnh hơn những người ngồi ngoài như bọn hắn, mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này ngoại trừ hắc mã vừa lên tiếng, còn lại hai nhà không có mở miệng nói từ bỏ.
Trung nhiên khôn khéo trên đài mỉm cười nhìn hết thảy, cũng hợp thời mở miệng, “Sau khi đếm ngược ba tiếng, hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên liền thuộc về vị công tử ra giá một vạn lượng. Ba… Hai…”
Người trung niên cố ý kéo dài giọng, vì hai nhà cạnh tranh còn lại mà khiến không khí thêm chút khẩn trương, để đem giá tăng cao lên chút.
Cho nên nàng dứt khoát tăng rồi lại tăng giá, tránh cho những người kia lại tranh với nàng, vậy thì nàng cũng có thể sớm lấy được hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên hơn một chút.
Mấy người bên cạnh dĩ nhiên nhận ra Cung Trường Nguyệt không còn kiên nhẫn, vì thế Thanh Sở hoạt bát nhất liền đứng bên cửa sổ, cao giọng nói, “Còn có người ra giá không? Nếu không ai ra giá thì hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên thuộc về công tử bọn ta! Thật là, lằng nhà lằng nhằng, lãng phí thời gian của người ta a!” Lúc Thanh Sở cư xử với người bên ngoài, luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng.
Người trung niên ở trên đài cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng hữu lễ cười, sau khi đếm ngược ba tiếng mới gõ búa nói, “Được! Hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên này thuộc về vị công tử ra giá hai vạn lượng.”
Hội đấu giá Tì Hưu cứ như vậy mà hạ màn.
Vật phẩm bán đấu giá lần này cũng không phải là nhiều, nên thời gian bán đấu giá cũng không dài, sau khi kết thúc, dựa theo thường lệ diễn một bộ hí khúc ở trên đài, sau khi hí khúc kết thúc, tất cả khách mời đều có thể đi vào bên trong hội đấu giá Tì Hưu để tham gia liên hoan, đánh cờ hiệu, dĩ nhiên là “xem như ở nhà”.
Cung Trường Nguyệt đứng lên, Lưu Thấm lập tức đi đến thấp giọng hỏi, “Chủ tử, ngài đi về trước rồi ta đem đồ đến, hay là…”
Đi ở đầu tiên, chính là người trung niên có bộ dạng khôn khéo ở trên đài, thân phận của hắn ở hội đấu giá Tì Hưu dĩ nhiên không đơn giản chỉ là quản sự như vậy. Cho nên người trung niên tự mình đưa hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên đến, cũng là thể hiện hội đấu giá Tì Hưu vô cùng coi trọng nó.
Hơn nữa, trước khi bán đấu giá, người trung niên cũng đã hỏi thăm, thiệp mời mà vị khách quý ngồi ở ghế lô này đưa ra chính là thiệp mời của Thần lâu!
Thần lâu! Thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử!
Giọng nói lạnh nhạt khi nãy mặc dù khó có thể phân rõ nam nữ, nhưng sau đó nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng kia gọi “công tử” “công tử”, khiến người ta khó mà không liên tưởng đến người vừa phong sinh thủy khởi gần đây, chủ nhân Thần lâu – thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử.
Nếu thật sự là Ngọc công tử đích thân đến hội đấu giá Tì Hưu, vậy hắn tuyệt đối không thể không tới.
Trải qua đủ loại cân nhắc, vị trung niên có thân phận cao này mới tự mình tới cửa.
“Vị này chắc là công tử ra giá!” Người trung niên kia vừa tiến đến liền bày ra bộ dạng nhiệt tình, nhưng nụ cười kia lại vô cùng chân thành, sẽ không khiến người khác cảm thấy niềm nở quá mức mà sinh chán ghét.
Người trung niên nâng mắt tập trung nhìn thì liền thấy vị huyền y công tử sáng rực ở dưới ánh đèn, trên mặt mang mặt nạ bạc, hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung khí chất của hắn, khiến người ta có một cảm giác vô cùng kinh diễm.
Mà bên cạnh hắn có bốn thị nữ đang đứng, ai cũng đều mang mặt nạ bạc tương tự với mặt nạ trên mặt Ngọc công tử, nhưng hình như lại kém hơn một phần. Tuy rằng mặt nạ này đã che đi dung mạo của bốn thị nữ, nhưng lại không ngăn được khí chất của các nàng.
Người trung niên nhìn mà nhịn được tán thưởng trong lòng – quả nhiên là Ngọc công tử, không hổ là thị nữ thân cận của Ngọc công tử!
Người trung niên kia gật đầu, nhận ngân phiếu, sau khi kiểm tra thì nói, “Tốt lắm, tiền đã thanh toán xong, công tử có thể mang hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên đi…”
Hắn còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng dáng huyền sắc lướt qua bên người, mấy thị nữ quần áo không giống nhau cũng nối đuôi nhau đi ra.
Người trung niên ngây ngốc nhìn bóng dáng kia – nghe đồn Ngọc công tử tính tình cao ngạo, quả nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]