*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Biên tập: Nana *** Candy Crush
Đây là thời đại trí tuệ hoành hành. Trí tuệ hoành hành chính là, điện thoại di động Nokia từng được liệt vào top 10 vũ khí hạng nặng hàng đầu thế giới và được cho là có khả năng chống đạn (không có đâu) cũng không hot bằng smartphone, bây giờ tay người cầm một chiếc smartphone chẳng còn lạ gì, còn phải cầm nhiều cái mới đủ nhìn ấy chứ. Nhưng mà, Đỗ Ngôn Mạch vẫn là ngoại lệ trong số đó. Cậu cảm thấy smartphone quá mỏng manh, khó trông chừng, rất phiền phức, còn chẳng bằng mấy chiếc cục gạch ngày xưa, nhỡ động đất còn có thể dựa vào nó cứu mạng, vì vậy từ đầu đến cuối đều chọn dùng loại di động cổ lổ sĩ. Thậm chí người trong ngành điện tín còn viết thẳng thừng: “Di động ông già”. Cũng vì việc này, An Cúc Nhạc châm chọc cậu rất lâu: “Cậu đúng là ông già con.” Vị ông già con này đúng là già thật, còn mắc chứng đãng trí sớm nữa, liên tiếp làm rớt ba chiếc di động. An Cúc Nhạc không thể nhịn được nữa, tức tối móc tiền túi mua cho cậu ấy một chiếc smartphone mới nhất, đắt nhất, sang chảnh nhất, đã thế còn dặn kèm một câu: “Có gan thì vứt nữa xem.” Đùa à, một chiếc di động ngốn hai chục ngàn Đài tệ (~ 13,7 triệu VNĐ),Đỗ Ngôn Mạch đời nào dám vứt, cậu nâng nó như nâng trứng, cẩn thận từng li từng tí, nhọc nhằn bước từng bước. An Cúc Nhạc hầm hừ trong đầu: Lẽ ra nên dùng chiêu này sớm hơn mấy năm. Có lẽ vì khi ấy mình lo ngại cậu thanh niên… không, lo ngại lòng tự trọng của cậu thiếu niên nên không dám đề cập, lần đó tặng mỗi đôi giày mà cậu ấy nhận hết sức miễn cưỡng, xém chút chia tay, bây giờ trái lại sóng yên biển lặng, không có dị nghị gì. Năm tháng thoi đưa, người người nhìn đồng hồ than thở thời gian tàn nhẫn, nhưng đặt trên người cậu thanh niên, từng giây từng phút trôi qua ấy, không hề lãng phí chút nào. Đã có thể gọi là một người đàn ông —— Người đàn ông của y. Mỗi lần nghĩ đến điều này, tâm trạng của An Cúc Nhạc tốt như trúng số, tốt đến mức có thể ngâm nga hát. An Cúc Nhạc dùng smartphone nhiều năm, nhưng còn lâu mới tính là tộc cúi đầu, quá lắm lúc chờ xe trượt trượt mấy cái thôi. Thấy Đỗ Ngôn Mạch vụng về không biết dùng, y hăng hái dạy cậu ấy: “Nè, cái này là Facebook, cái này là Line, tải hết app cho cậu luôn rồi đó…”
Tộc cúi đầu: ý nói những người suốt ngày chúi đầu vô điện thoại, máy tính bảng, v.v…
Bla bla bla bla, mặt mày Đỗ Ngôn Mạch trông như đang nghe thiên thư, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn bắt đầu nghiên cứu. Đặc biệt chú ý phần mềm liên lạc của vợ yêu chạy mất bắt về được. An Cúc Nhạc chơi chung với cậu ấy vài hôm, tần suất cúi đầu lại khôi phục như thường. Ngược lại, Đỗ Ngôn Mạch cúi đầu ngày càng thấp, An Cúc Nhạc cảm thấy cũng bình thường thôi, bắt được trò vui mới, ai cũng muốn chơi mãi, qua một thời gian chán rồi thôi. Ước chừng ba ngày trôi qua, một tuần trôi qua… “Đỗ Ngôn Mạch! Ăn cơm!” Cậu thanh niên chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Chờ em qua level này đã.” An Cúc Nhạc: “……” Sống dưới một mái hiên mà quả thật cúi đầu không nhìn thấy nhau. Đỗ Ngôn Mạch mê mẩn một trò chơi tên là Candy Crush, cách chơi là gộp đủ ba viên kẹo rồi chúng sẽ biến mất, level càng cao độ khó càng tăng, dẫn đến mấy ngày không ngó ngàng tới người ta. An Cúc Nhạc tức giận than phiền với Kiều Khả Nam: “Có lộn không thế, bây giờ cậu ấy thà lột đống kẹo kia chứ không thèm lột anh. Anh đây chim sa cá lặn lại bại dưới tay một đống kẹo xàm xí, lỡ truyền ra ngoài làm sao nghe được đây?!” Kiều Khả Nam: “À, trò đó chơi vui thiệt.” An Cúc Nhạc lướt di động của mình, bấm mở app, giật mình không hề nhẹ: “Đậu má, cả ngày mấy cậu không có gì làm à? Đồ họa cũng chẳng đẹp đẽ gì, khó hiểu quá, ngón tay không gãy hả?” Y chỉ chơi đến level ba mươi mấy thôi. Kiều Khả Nam cười: “Giải tỏa áp lực thôi mà, thật ra chơi cũng sướng lắm, hơn nữa hình ảnh đáng yêu, rất có tính chữa lành, lại không hại não, vừa chơi vừa nghĩ vụ án, có lúc bỗng nhiên thông suốt… Nói anh nghe, có lần em thấy Lục Hành Chi chơi đó, mà ổng chết cũng không thừa nhận!” Tưởng tượng dáng vẻ Lục đại luật sư tự xưng tổng công khí thế át người lén lén lút lút cúi đầu diệt kẹo… An Cúc Nhạc buồn cười: “Cậu không sợ lão nhà cậu chơi quá hóa rồ, suốt ngày gặm mấy cục kẹo kia không gặm cậu sao?” Kiều Khả Nam: “Cũng không đến nỗi, trò đó một mạng phải tích lũy ba mươi phút, trừ phi có bạn bè tặng mạng… Ổng lại không có bạn, đảm bảo chơi chết vài lần là hết kiên nhẫn ngay thôi.” Cũng đúng, An Cúc Nhạc nhớ lại lúc đầu mình cũng mê dữ lắm, sau đó ngại xin mạng phiền phức nên dẹp luôn, có lẽ cậu thanh niên vẫn còn ở trạng thái hứng thú ban đầu, thôi kệ cậu ấy đi. Thế là đời người vội vã, hai mắt ngấn lệ, nửa tháng nữa lại trôi qua… MC trong TV vẫn nhún nhảy tưng bừng như cũ, kích động hô to trước hình ảnh thiên thạch một trăm năm trước rơi xuống: “Chuyện! Này! Thật! Sự! Quá! Ảo! Diệu!” Nước miếng văng tung tóe, như thể thiên thạch rơi xuống ngay trước cửa nhà mình vậy, thế mà fan hâm mộ cũ ngồi bên cạnh lại chẳng buồn liếc mắt. An Cúc Nhạc liếc nhìn cậu thanh niên đang vùi đầu chơi di động, trong lòng rối bời. Phong thủy luân chuyển, lúc trước y len lén ghen tuông với tên MC này, không ngờ bây giờ cả hai đồng thời thất sủng. An Cúc Nhạc chán chường đổi kênh, chờ cậu thanh niên chơi chết, ai ngờ chờ mãi chẳng thấy, y bèn dứt khoát tới xem thử… Nhìn kìa! Gần cả trăm tin nhắn, tin nào cũng là tặng mạng, kết bạn khắp thiên hạ à? An Cúc Nhạc nghẹn một cục, ánh mắt tối sầm. Tắt TV, y hỏi Đỗ Ngôn Mạch: “Chơi tới level mấy rồi?” “Chín mươi.” Cậu thanh niên khẽ nhíu mày kiếm, nhìn chằm chằm màn hình di động, rầu rĩ cân nhắc bước tiếp theo. Quy tắc của trò chơi này là ba viên kẹo giống nhau xếp liên tục triệt tiêu lẫn nhau, đặc biệt ở chỗ nó có nhiều loại nhiệm vụ và chướng ngại vật, hơn nữa đa số level không có giới hạn thời gian, trước một mạng cuối cùng có thể cân nhắc kế hoạch trong đầu, dĩ nhiên vận khí là quan trọng nhất, nhưng ở phương diện nào đó mà nói, đúng là có tính khiêu chiến hơn game xếp khối.
Game xếp khối
Dù vậy, bản chất vẫn là game xếp khối thôi! Sao loài người ghiền mấy trò tiêu diệt những thứ hình thù giống nhau thế cơ chứ? Nói chung 10 trò chơi, hết 9,5 trò cùng một cách chơi rồi. An Cúc Nhạc: “Cậu chơi cả buổi rồi, nghỉ ngơi một lát nha?” “Được, qua level này đã.” Em trai à câu này anh nghe nửa tháng rồi… “Cậu chắc chứ?” Ầy, giọng điệu câu này nghe không ổn lắm thì phải? Chỉ là Đỗ Ngôn Mạch đang suy tính cách xếp khối, không thể nào phân tâm, thế là qua loa lấy lệ ừ một tiếng. An Cúc Nhạc cười giận dữ: Cậu hay quá ha? Đây rõ là khinh bỉ, coi thường, coi khinh trắng trợn! Chú nhịn nổi chứ thím nhịn không nổi! An Cúc Nhạc đứng lên, đẩy Đỗ Ngôn Mạch lên sô pha. Đỗ Ngôn Mạch: “?” Ánh mắt An Cúc Nhạc lạnh toát: “Nghe cho kỹ đây, trước khi qua level, không được phép chạm vào tôi.” Nói xong, y trượt người xuống, tuột cả quần lót lẫn quần ngủ của cậu thanh niên trước khi cậu ấy kịp phản ứng, chỉ thấy dưới nhúm lông đen rậm là dương vật đang ẩn núp, hệt như một con rắn ngủ đông. An Cúc Nhạc liếm môi, thuần thục dùng tay vuốt mấy cái, đánh thức vật kia, nuốt vào trong miệng. “A…” Khoái cảm bất ngờ khiến Đỗ Ngôn Mạch hít một hơi, bấy giờ mới cúi đầu xuống nhìn người bên dưới. An Cúc Nhạc miệng nhỏ, nuốt cả cây sẽ làm miệng y chống không nổi, vậy nên thừa dịp cậu ấy chưa cương, y ngốn hết vào cổ họng, rồi lại phun ra một nửa, mút quy đầu sậm màu kia. Đỗ Ngôn Mạch có thể cảm nhận rõ ràng quá trình thân dưới chuyển mềm sang cứng, giữa những đợt ra vào, đôi má của An Cúc Nhạc sẽ phồng lên một cục, loáng thoáng nhìn ra hình dạng của quy đầu. Hình ảnh này quá kích thích, nhất là An Cúc Nhạc quá rành khiêu khích người như thế nào, lúc ngậm miệng nhất định sẽ nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, từ dưới nhìn lên, vẻ mặt si mê, dáng vẻ phục tùng mà dâm loạn ấy đủ để thúc giục đàn ông khắp thiên hạ phát điên. “Hm…” An Cúc Nhạc hừ nhẹ, điều chỉnh tư thế, miễn cưỡng tựa ở giữa hai chân Đỗ Ngôn Mạch, miệng ngậm không hết, y dùng tay cầm gậy thịt, lưỡi trượt tới trượt lui trên cán như liếm kem, tách mở lỗ nhỏ trên đỉnh, đâm chọt ngậm mút đủ kiểu, nhấm nháp một cách say sưa. Đỗ Ngôn Mạch không chơi game nữa, cậu đặt di động sang một bên, vừa định chạm vào khóe mắt ẩm ướt của đối phương, lại nghe y nói: “Trước khi qua level, không được phép chạm vào tôi.” Cả người Đỗ Ngôn Mạch cứng đờ. Răng của An Cúc Nhạc nhẹ nhàng ma sát trên quy đầu của cậu, sau đó dùng gò má cạ cạ dương vật cương cứng của cậu, đoạn hé cặp môi ướt át: “Dĩ nhiên, bắn tinh cũng không được.” Nghe lời này, da đầu Đỗ Ngôn Mạch tê rần, mãi đến lúc này mới phát hiện: Người yêu nhà mình giận thật rồi. Nhân sinh quan của An Cúc Nhạc rất đơn giản: Đàn ông không thể bắn là chuyện đau đớn nhất, gốc sinh mạng nha gốc sinh mạng, cái gốc quan trọng ngang ngửa cái mạng, muốn hành hạ hiển nhiên phải chọn chỗ này rồi. Bình thường y không hành hạ người ta, nhưng hễ hành hạ là tuyệt đối khiến người ta sống không được chết không xong. Lúc trước Đỗ Ngôn Mạch bị chơi đến suýt nữa cương không nổi, đến nay trong lòng vẫn còn ám ảnh, bây giờ nhất thời khinh suất mê chơi game mà bị phạt, cậu có hối hận cũng không kịp. “Anh Hoa cúc, em thật sự không chơi nữa.” An Cúc Nhạc nào thèm để ý cậu ấy? “Cậu chơi đi, chơi cho đã đi, đừng khách sáo làm gì!” Đỗ Ngôn Mạch không đáp, không chơi không được, đành phải nghĩ đủ mọi cách đánh nhanh thắng nhanh. Hiển nhiên đối phương sẽ thường xuyên giúp cậu “dễ chịu hơn”, bản lĩnh thượng thừa xổ ra hết. Nhạc trong game rất có tính chữa lành, cứ cố tình khớp rợp với tiếng mút dâm loạn. An Cúc Nhạc mút rất gợi tình, tiếng hừm không ngừng tràn ra từ xoang mũi, dần dà về sau Đỗ Ngôn Mạch không dám nhìn y luôn, sợ nhìn một cái là muốn bỏ mặc tất cả kéo y vào lòng, thọc mạnh từ dưới lên trên. Nhưng mà trước đó, cậu phải đảm bảo mình không bị chơi đến cương không nổi… Mấy bận Đỗ Ngôn Mạch muốn bắn nhưng không dám, dẫn đến lỗ đỉnh tê dại, phần gốc nhức nhối. Dưới tình huống nguy cấp, con người sẽ phát huy khả năng khác với ngày thường, Đỗ Ngôn Mạch bị vướng ở level này rất lâu, góp không đủ kẹo, làm thế nào cũng qua không nổi, nhưng bây giờ lại qua một cách dễ dàng, cậu thở phào nhẹ nhõm, đưa màn hình cho An Cúc Nhạc xem: “Qua rồi.” An Cúc Nhạc hừ vài tiếng, dùng sức mút rãnh lõm bên dưới. “Không chơi nữa hả?” “Không chơi.” Đỗ Ngôn Mạch vội vàng đặt di động ra thật xa, giống như nó là củ khoai lang bỏng tay, đụng cũng không dám. Được rồi, An Cúc Nhạc phạt đủ, tập trung mút cho cậu ấy. Như ngon ngọt sau bắt nạt, An Cúc Nhạc nới lỏng miệng, từ từ nuốt vào dương vật của cậu thanh niên, nuốt đến tận cùng, nghẹn không chịu nổi, cổ họng tự động thít chặt, cho Đỗ Ngôn Mạch khoái cảm tuyệt diệu, nhưng cậu vẫn ưu tiên nghĩ cho tình trạng của An Cúc Nhạc: “Anh Hoa cúc, đừng miễn cưỡng…” “… Ừm.” Quả thật y nuốt không nổi, khóe mắt ngấn lệ nhả ra hơn nửa, vừa thở hổn hển vừa nắm phần gốc, thủ dâm cho cậu ấy. Thủ dâm một hồi lại ngậm tiếp, mút mút cắn cắn ngay quy đầu, thích không chịu nhả miệng. Lồng ngực Đỗ Ngôn Mạch căng chặt, cậu điều chỉnh hô hấp, đưa tay vuốt gương mặt ươn ướt của An Cúc Nhạc, nói một cách khó nhọc: “Sắp bắn.” “Ưm.” An Cúc Nhạc mơ hồ hừ một tiếng từ lỗ mũi, nhưng vẫn không chịu nhả ra, trái lại còn đè đầu xuống, y không thích nuốt tinh, mỗi lần cậu thanh niên sắp chịu hết nổi, y sẽ dùng những cách khác làm cậu ấy bắn, nhưng lần này lại đi ngược đường, Đỗ Ngôn Mạch khó mà nhịn nữa, cậu thúc hông, tinh dịch đậm đặc phun đầy miệng An Cúc Nhạc. Tuy An Cúc Nhạc đã chuẩn bị từ trước, nhưng Đỗ Ngôn Mạch bắn tinh rất mạnh, có một phần phun vào sâu trong cổ họng y, làm y ho sặc sụa. Đỗ Ngôn Mạch yêu y đến không biết nên làm thế nào cho phải, vội vàng rút khăn giấy lau mặt cho y: “Anh Hoa cúc…” “Không sao.” An Cúc Nhạc nhận khăn giấy, nhưng chỉ lau mép một cái, còn tinh dịch thì nuốt sạch vào bụng, động tác lau miệng của y trông như mới vừa ăn xong một bữa ăn kiểu Pháp tao nhã, duy chỉ có bên má dính một cọng lông xoăn lại chọc người nghĩ miên man. Đỗ Ngôn Mạch bật cười, giúp y lấy xuống, ngón cái lưu luyến vuốt ve môi y. An Cúc Nhạc há miệng lè lưỡi liếm ngón tay cậu thanh niên, khi làm động tác này, đôi mắt màu cọ lóng lánh của y như muốn đào tim khoét phổi người ta, gợi cảm mà quyến rũ, vừa xinh lại vừa đẹp, trong ánh nhìn thoang thoảng hờn tủi và không thỏa mãn… Đỗ Ngôn Mạch thở dài, vội vã kéo y vào lòng, thành tâm thành ý quả quyết nhận sai: “Xin lỗi anh.” An Cúc Nhạc phun khí từ lỗ mũi, quay mặt đi: “Xin lỗi cũng vô dụng, tôi cô đơn quạnh quẽ, từ nay sẽ không yêu nữa.” “……” Không biết gần đây người yêu lại xem cái gì, Đỗ Ngôn Mạch lấy lòng vùi mặt vào hõm vai y dụi dụi: “Không sao, em yêu là được rồi.” An Cúc Nhạc nhất thời không lên tiếng, không thể không nói thằng nhóc này càng lớn càng khó trị, lại còn biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta. Y hứ mấy tiếng, cắn ngón tay cậu thanh niên, giống như con mèo phát tiết bất mãn. Gương mặt tuấn tú của Đỗ Ngôn Mạch nhíu một cái, điệu bộ giả vờ đau quá của cậu ấy cuối cùng cũng chọc cười An Cúc Nhạc. Thấy y cười, Đỗ Ngôn Mạch thở phào: “Lát nữa em sẽ xóa game.” “Không sao.” Dĩ nhiên An Cúc Nhạc không hẹp hòi đến mức ngay cả trò chơi cũng không cho chơi, nhưng mà phải biết nặng nhẹ, không để ý tới vợ là không được. An Cúc Nhạc nhịn nửa tháng, rốt cuộc trừng phạt đủ, đàn ông mà, bất kể cong hay thẳng đều đơn giản như nhau, hễ phương diện nào đó được thỏa mãn, những bộ phận khác sẽ trở nên rộng rãi. “Không cần phải thế.” Đỗ Ngôn Mạch sợ y nói ngược, sắc mặt do dự, đang định mở miệng hỏi cho chắc, An Cúc Nhạc đã lườm cậu một cái: “Cùng lắm thì anh đây chơi với cậu, được chưa?” An Cúc Nhạc không chơi thì thôi, hễ chơi là khiếp người, nói chơi thì tuyệt đối không có chuyện chơi lấy lệ. Tất cả bạn bè trên Facebook đều bị y la liếm, suốt ngày xin mạng, thậm chí còn biến chiến tranh thành hòa bình, add Lục Hành Chi làm bạn. Dù sao cũng bị nhìn thấu, Lục Hành Chi dứt khoát chơi quang minh chính đại. An Cúc Nhạc cảm thấy không ổn, bèn báo tin cho con gái: “Lão nhà cậu uống lộn thuốc hả? Anh thấy trong top 3 hạng đầu, level nào hắn cũng đứng nhất!” *Mỗi khi bạn hoàn thành 1 level thì nó sẽ tự động hiện lên danh sách những người chơi giành điểm cao nhất level đó. Kiều Khả Nam than thở: “Không chỉ vậy, ổng chơi đến giờ đã đạt level 270, level nào cũng ba ngôi sao.” An Cúc Nhạc: “……” Vậy là cố chấp tới nhường nào? Kiều Khả Nam: “Đã thế ổng không có bạn, không có ai cho mạng, sau ổng mò được cách sửa hệ thống di động rồi tự cung tự cấp, gửi ticket gì gì đấy, trừ hai đứa mình ra, tất cả đều là clone!” An Cúc Nhạc hết biết nói gì. Có lần nửa đêm, Đỗ Ngôn Mạch mới ngủ được phân nửa, chợt nghe bên cạnh truyền tới tiếng lách cách, cậu vừa giương mắt lên, suýt nữa bị dọa mất mật —— Trong bóng đêm, một chùm ánh sáng trắng rọi lên gương mặt tái nhợt của người yêu, cho dù yêu nhau trăm năm thì cũng bị thử thách. An Cúc Nhạc quên ăn quên ngủ, Đỗ Ngôn Mạch không thể không xin tha: “Anh Hoa cúc, xin anh ăn cơm trước, đừng chơi nữa.” “Chờ chút, còn tí nữa… Level này phá hoài không xong, khốn kiếp, mấy cục kẹo nhỏ nhoi mà láo lếu như thế, ông đây mẹ nó mệt mỏi không muốn yêu nữa!” Rốt cuộc ai mới mệt mỏi không muốn yêu? Đỗ Ngôn Mạch thở dài, sâu sắc lĩnh ngộ được cứ tiếp tục như thế không phải là con đường bền lâu, cậu quả quyết xóa hết mấy game gây nghiện trong di động của cả hai, chỉ cho phép An Cúc Nhạc trồng nấm. Sự thật chứng minh, đối mặt với kẹo ngọt, giải pháp duy nhất chính là lột rồi ăn, gộp đủ ba cái triệt tiêu gì gì đó, không khoa học tí nào! ____________ Cúc nói em nó hay lắm mà cuối cùng quay đi quay lại mình cũng y chang =)))) Mọi người nghe đi là hiểu sao em nó nói tiếng mút khớp với tiếng nhạc, thua chị tác giả >___> Lần tới tui up PN Sau Này nha, tính up nó trước mà ai biểu nó dài quá mà trúng tuần tui không rảnh lắm nên làm cái này trước :))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]