Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau
Chương ẩn (3) Người muốn tìm chết chung quy không dễ, nhất là khi ông trời chưa muốn bạn chết. An Cúc Nhạc không chết, cậu tỉnh dậy trên giường ở bệnh viện, đã lâu không ngủ say như thế, trái lại đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Cổ tay trái bị quấn một lớp băng vải dày cộm, đau âm ỉ từng cơn. Thấy cậu tỉnh lại, An Vũ Minh trông nom bên giường nghẹn một bụng tức nhào tới định mắng, nhưng chưa chi đã thấy đứa em họ xưa nay không tim không phổi của mình mặt mày đờ đẫn, sau đó rơi nước mắt. Những lời muốn mắng không nỡ thốt ra, anh An Vũ Minh uể oải ngồi xuống: “Tổ tông của anh ơi, em để cho anh bớt lo một chút được không?” An Cúc Nhạc lau nước mắt, lúc này thái độ rất chân thành: “Anh, em xin lỗi.” Giọng cậu khản đặc, An Vũ Minh đút cậu uống miếng nước. An Cúc Nhạc ngước mắt, nhìn băng gạc dán trên khuỷu tay của anh họ mà xót lòng. Nhóm máu của bọn họ giống nhau, đều là loại máu hiếm, trước đây còn hay đùa rằng hai người đi du lịch không thể ngồi cùng xe, lỡ như một bên gặp chuyện không may thì còn máu của bên kia cứu, nào ngờ hôm nay lại vì chuyện ngu xuẩn này mà liên lụy anh họ. Ban đầu An Vũ Minh không muốn hỏi, nhưng không hỏi rõ ràng cũng không được: “Rốt cuộc em gặp chuyện gì?” Lúc anh đến bệnh viện, em họ đã nằm trong phòng phẫu thuật thiếu máu khẩn cấp, anh buộc lòng phải vội vã vén tay áo hiến máu. Hai người đàn ông gây chuyện lại không chịu giải thích cặn kẽ tình huống với anh, An Vũ Minh quả thật còn muốn chết hơn cậu. Đã tới mức này, An Cúc Nhạc cũng chẳng quan tâm, hoặc có lẽ là do cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói ra miệng, thế nên cậu dứt khoát thú nhận quan hệ giữa mình và anh Dương, nhờ vậy mà may mắn có dịp lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt vặn vẹo của anh họ trước nay bát phong bất động. *Bát phong bất động (tám ngọn gió thổi cũng không lay động): Tám ngọn gió trong Phật giáo gồm Lợi (thuận lợi thành công),Suy (thất bại),Hủy (nói xấu sau lưng),Dự (khen ngợi sau lưng),Xưng (khen ngợi ngay mặt),Ki (mắng chửi ngay mặt),Khổ (đau khổ),Nhạc (vui vẻ). Câu này ý chỉ những người không bị dao động bởi bất cứ thứ gì. An Cúc Nhạc: “Hic, anh ơi, sắc mặt của anh đặc sắc quá…” Cậu tìm điện thoại di động định chụp lại, ai ngờ “bốp” một tiếng, cậu bị cốc đầu, An Vũ Minh không hề nương tay, cậu đau muốn chết luôn: “Em, em đang bị thương…” “Mẹ nó em chết một trăm lần cho biết!!!!!” An Vũ Minh mắng to, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Có nhớ anh của em đã nói gì với em không? Hả?!” An Cúc Nhạc tiếp lời: “Yêu trai thẳng, mười đứa chết thì chín đứa chết thảm.” An Vũ Minh: “Em nhìn em đi! Không chỉ chơi trai thẳng mà còn chơi cả anh họ mình! Có phải lần sau tính chơi cả anh không?!” An Cúc Nhạc hết hồn, làm động tác ôm tim: “Anh à, anh thật sự không phải món ăn của em.” Thành thật mà nói, An Vũ Minh được di truyền từ bố ruột, mặt mũi rất bình thường. “……” An Vũ Minh nghĩ thầm: mình muốn bóp chết nó, hay là cứ bóp chết nó? Nhưng mà vẫn còn lẻo mép như vậy chứng tỏ tình hình không đến nỗi tệ, An Vũ Minh cũng yên tâm hơn: “Hôm nay anh Dương của em đính hôn.” “À há.” “Mẹ nó vì thằng khốn kia mà em làm bẩn chính mình rồi lại cắt cổ tay, em có nghĩ tới trên có cha mẹ dưới có… con Yorkshire nhà em tên gì ấy nhỉ?” An Cúc Nhạc cười: “Cục cưng.” “Ờ đúng, dưới có Cục cưng. Sao em không chịu nghĩ cho những người khác?!” An Cúc Nhạc cúi đầu: “Vâng, em sai rồi.” Lời này là lời thật lòng, không phải nói qua loa cho có, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn. An Vũ Minh vừa tức giận vừa phiền muộn, cứ đi tới đi lui trong phòng bệnh, hệt như một con mèo cáu kỉnh, cuối cùng mới nghĩ thoáng được một chút. Nếu sự việc đã xảy ra, mất dê chỉ còn cách xây lại chuồng. “Em đừng dây dưa với anh Dương nữa.” “Được.” An Cúc Nhạc thật sự không muốn dây, chỉ sợ bị dây thôi. An Vũ Minh thở ra một hơi, chỉ cần đương sự chịu hợp tác, mọi việc đều dễ nói: “Hai thằng gì gì đó với em… cái thằng hơi lớn tuổi, hắn nói hắn hứa với em, nói vậy em hiểu rồi chứ.” An Cúc Nhạc giật mình, sau đó nở nụ cười ── lần này là thật lòng: “Làm khó anh ta rồi.” Việc cắt cổ tay này, nói chứ tuy lớn mà nhỏ. Nghe hai chữ tự sát chắc sẽ làm người ta sợ hãi, nhưng thật ra chỉ là một vết rạch thôi, hiến tí máu, may vết thương, bệnh nhân tỉnh lại sẽ không còn vấn đề gì nữa, thậm chí có thể lập tức xuất viện, đằng sau còn nhiều người bệnh nặng hơn đang chờ giường bệnh mà. An Vũ Minh tốn công tốn sức, giúp An Cúc Nhạc giấu nhẹm việc này, do không thể để cậu mang vết thương về nhà, anh đành phải kéo cậu về nhà mình. An Vũ Minh: “Ờm, trải ra giùm em rồi đó, tự tìm chỗ nằm đi.” An Cúc Nhạc: “……” An Vũ Minh học ngành thiết kế, tác phẩm đầy phòng chất loạn xạ khắp nơi. An Cúc Nhạc quen cửa quen nẻo đưa chân đá văng đống đồ, dọn ra một khoảng trống lớn cỡ hình người. Cậu ngồi ở đó, rỗi rãi không có gì làm nên nhặt mấy tác phẩm bên tay, trải rộng ra, xem hết từng mẫu một. Xem xong, cậu phát biểu cảm tưởng với anh họ. An Vũ Minh nghe, thảo luận với cậu, càng thảo luận càng thấy em họ mình có năng khiếu: “Em học Ngũ chuyên* phải không, học ngành gì thế?” *Ngũ chuyên: Tốt nghiệp cấp hai xong không cần thi lên lớp mà trực tiếp nhập học, chế độ giáo dục 5 năm, sau khi tốt nghiệp sẽ lấy bằng đại học. “Kế toán.” Lúc đó anh Dương đùa rằng nếu cậu học ngành này, mai sau có thể quản lý sổ sách cho hắn, vậy nên cậu mới chạy đi học. Nghe xong nguyên nhân, An Vũ Minh hết biết nói gì, chỉ phải mắng: “Thằng ngu này.” An Cúc Nhạc cười, tán thành: “Đúng, em ngu thiệt.” An Vũ Minh thở dài: “Dù sao mấy ngày nay em cũng rảnh rỗi, tay phải không bị thương có thể sử dụng chuột, để anh họ dạy em phần mềm, học không được thì khỏi học, đỡ phải mất mặt.” An Cúc Nhạc mở miệng: “Anh à.” An Vũ Minh: “Hả?” An Cúc Nhạc chân thành nói: “Tuy rằng mặt mũi của anh thật sự không phải là món ăn của em, nhưng anh tốt bụng như vậy, có khi em sẽ yêu anh mất.” An Vũ Minh cốc đầu cậu lần thứ hai: “Khẩu vị của anh họ không có ghê gớm như em, không chơi loạn luân!” An Cúc Nhạc cười ha ha, đương nhiên cậu chỉ nói đùa thôi, nhưng không phải cậu không chơi loạn luân, mà là đời này cậu sẽ không yêu ai nữa. Yêu đến đánh mất tất cả chờ mong và hy vọng, cuối cùng tới mức phải hủy hoại bản thân mới thoát ra được, nếu lần nào cũng chơi như vậy, sớm muộn gì cũng phải nhờ anh họ đến nhặt xác, mấy trò làm người ta chết không đền mạng lại vô giá trị thế này, thôi nhường cho người nào thích đi, An Cúc Nhạc cậu không chịu nổi nữa. An Vũ Minh dạy cậu cách dùng máy vi tính, lý do này rất hợp lý, An Cúc Nhạc ở nhờ nhà anh họ thẳng đến khi vết thương lành lại. Thật ra dưỡng cũng đủ rồi, nhưng vì ở nhà anh họ thoải mái quá, đồ dùng đầy đủ, duỗi tay là lấy được, cậu không muốn đi nên ở lại tiếp. Một hôm nọ, An Vũ Minh ra ngoài đi học, An Cúc Nhạc vừa ăn khoai chiên Pringles vừa xem TV, bỗng nhiên cửa bị mở ra, An Cúc Nhạc quay đầu thấy Lợi Diệu Dương, cũng không biết nên giật mình hay nên hỏi sao giờ mới đến, trà cũng nguội lạnh rồi, có thể thấy bà chị dâu mới rất giỏi giám sát. An Cúc Nhạc lên tiếng: “Anh Dương, nếu anh họ biết anh cạy cửa nhà anh ấy, anh ấy sẽ giận đấy.” Sắc mặt Lợi Diệu Dương sa sầm, hắn cũng không nhiều lời, thẳng tay ném một vật tới trước mặt An Cúc Nhạc. An Cúc Nhạc không hiểu chi hết: “Đây là gì?” Dường như để ổn định tâm tình, Lợi Diệu Dương châm thuốc, phun một ngụm nước miếng, đoạn nói: “Đầu ngón út của Minh Tử và anh Tân.” “……” Thấy ghê quá. An Cúc Nhạc ra vẻ muốn nôn, bên trong còn có máu loãng tràn ra, hẳn là mới cắt chưa bao lâu. “Trả lại cho bọn họ đi, là tôi dụ dỗ bọn họ, cầu xin bọn họ chơi tôi… giống như ban đầu tôi dụ dỗ anh vậy.” Lợi Diệu Dương trợn mắt, không thể tin nổi, hắn bóp tắt điếu thuốc, bước đến tát mạnh vào mặt An Cúc Nhạc: “Tiện nhân!” Hắn không nương tay, An Cúc Nhạc bị tát sưng cả mặt, cắn rách khóe miệng, mẹ nó đủ đau. “Phải đó, tôi tiện, anh muốn tính lại không, anh chơi đứa tiện nhân này bao nhiêu lần, anh lấy bao nhiêu tiền của tôi đi chơi phụ nữ? Tôi có tiện hơn nữa, cũng là ông nội anh!” An Cúc Nhạc không khách sáo, đáp trả một cú đấm móc phải: “Mẹ nó anh lăn lộn xã hội đen mà sao đàn bà thế hả? Dám tát tôi? Sớm biết vậy trước đây tôi nên chơi anh mới phải!” Lợi Diệu Dương không lường trước cậu sẽ đánh trả, mặc dù cú đấm này không mạnh lắm, nhưng cũng làm hắn mất mặt. Hắn giận sôi gan, chợt nghe An Cúc Nhạc khóc mắng: “Anh giỏi lắm! Hôm nay đu bám được phú bà thì tới đây tát tôi? Đậu má lương tâm của anh bị chó ăn rồi, tôi nguyền rủa anh lục phủ ngũ tạng đều hư hết sạch!” Khi ấy An Cúc Nhạc không ngờ rằng, chỉ một câu trù ẻo thuận miệng của mình, sau này Lợi Diệu Dương bị hư gan thật. Thế là Lợi Diệu Dương không nổi sùng tiếp được nữa, hắn không thể phủ nhận mình nợ đứa em họ này rất nhiều, nhất là khi hôm nay lên tới vị trí này, những việc đã làm ngày xưa trông càng thêm đồi bại thất đức. Hắn im lặng, An Cúc Nhạc hít mũi phất tay: “Được rồi, tôi van anh lấy về giùm đi, nếu anh thật sự muốn chơi trò này, chỗ mà tôi muốn thấy nhất không có ở đây.” Lợi Diệu Dương hỏi: “… Vậy là chỗ nào?” An Cúc Nhạc cười gian ác: “Ngón áp út của người nào đó. Tôi muốn ba đốt ngón tay, cắt sạch sành sanh, thậm chí dùng một sợi tơ làm nhẫn cũng không đeo được.” “……” Bạn đang Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng bá» Äi. Ngay cả câu Äi thong thả không tiá»
n An Cúc Nhạc cÅ©ng lÆ°á»i nói, vá»i lại Äánh ngÆ°á»i Äau quá, Äau Äến mức cáºu rá»t nÆ°á»c mắt, Äặc biá»t là tên Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng da dà y thá»t cứng, cáºu Äá»nh thá» hiá»n mình má»t chút nhÆ°ng ai ngá» tay trái vừa là nh, tay phải lại trẹo. Äá»i vá»i viá»c nà y, An VÅ© Minh bà y tá»: ⦠Chừng nà o tá»i lượt Äầu Äây? An Cúc Nhạc bá» thÆ°Æ¡ng cả hai tay, ngủ má»t giấc, là m cho Äầu óc thanh tá»nh. Cáºu muá»n nghá» há»c, Äá»i nà y chá» sá»ng vì mình thôi, mặc ká» ngÆ°á»i bên ngoà i, váºy nên má»i cãi nhau vá»i bá» An, tháºt ra bản tÃnh của hai bá» con Äá»u nóng nảy nhÆ° nhau. Lần tranh cãi nà y, ngoại trừ quan há» vá»i anh DÆ°Æ¡ng, An Cúc Nhạc vạch trần hết những chuyá»n có thá» vạch, bao gá»m cả chuyá»n tá»± sát, cuá»i cùng Äá»i lấy má»t tráºn Äánh máu me be bét. An VÅ© Minh vừa thoa thuá»c cho cáºu vừa khóc: âTá» tông Æ¡i, rá»t cuá»c chừng nà o em má»i chá»u tha cho anh há» của em Äâyâ¦â An Cúc Nhạc cả ngÆ°á»i Äầy thÆ°Æ¡ng tÃch cÆ°á»i ha ha, tiếp tục bắt Äầu cuá»c sá»ng Än vạ á» nhà An VÅ© Minh. Sau nà y cáºu chuyá»n sang thi và o Nhá» chuyên*, há»c thiết kế. TrÆ°á»ng há»c nằm á» phÃa Nam, cáºu rá»i nhà Äến trá» á» trÆ°á»ng, từ Äó trá» Äi thá»a thÃch vui chÆ¡i, tiêu dao bay lên trá»i. An Cúc Nhạc tá»i gay bar, ngÆ°á»i ta há»i cáºu tên gì, cáºu suy nghÄ© má»t chút, Äáp: âHoa cúc Äen.â *Nhá» chuyên: Äại khái hiá»u là TrÆ°á»ng dạy nghá» ban Äêm khóa há»c trong 2 nÄm. âPhụt!â Äá»i phÆ°Æ¡ng cÆ°á»i: âCúc của cáºu Äen tháºt sao?â An Cúc Nhạc: âTôi Äen hay không, nếu anh không ngại thì, lát nữa anh tá»± xem Äi.â Sau Äủ kiá»u ve vãn gạ gẫm, Äá»i phÆ°Æ¡ng ngắm nghÃa: âà Äù cáºu Äen chá» nà o? Ngay cả lông vùng kÃn cÅ©ng nhạt mà !â An Cúc Nhạc cÆ°á»i, cáºu tá»± xÆ°ng là Hoa cúc Äen, không phải là hoa cúc Äen tháºt, mà là hoa cúc Äã qua tay xã há»i Äen, sao không Äen cho Äược? Từ nay vá» sau, biá»t danh nà y trá» thà nh dấu hiá»u cuá»c sá»ng của An Cúc Nhạc. Mãi cho Äến má»t nÄm nà o Äó, có lẽ là trÆ°á»c khi tá»t nghiá»p, Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng xuất hiá»n má»t lần nữa, hắn sa sút chán nản, má»t má»i thá»u não, nói: âAnh sắp phải ngá»i tù.â Ãc giả ác báo, An Cúc Nhạc thiếu Äiá»u vá» tay: âLên ÄÆ°á»ng bình an.â Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khá», mặc ká» qua bao nhiêu nÄm, trải qua bao nhiêu chuyá»n, em há» của hắn vẫn giá»i chá»c ngÆ°á»i háºn nhÆ° thế. Vừa háºn vừa yêu. âAnh tá»i là muá»n ÄÆ°a má»t váºt cho em.â An Cúc Nhạc: â?â Lát sau An Cúc Nhạc vô cùng há»i háºn vá» trà nhá» cá và ng của mình, lá»i nói ra miá»ng chẳng khác gì khà Äánh rắm, bay mất tiêu từ lâu. An Cúc Nhạc ngu ngÆ¡ nháºn lấy, sau khi má» ra khÄn lụa, cáºu suýt nữa té xá»u. Anh không thá» nà o cho tôi thứ gì Äà ng hoà ng à !!!!! Cho má»t cây gáºy mát xa cÅ©ng Äược mà ! Äó là ngón áp út á» tay trái của Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng ââ cắt sạch sà nh sanh, há»t nhÆ° yêu cầu lúc trÆ°á»c của cáºu, ngay cả gá»c cÅ©ng không Äá» lại. Có lá»n không váºy! An Cúc Nhạc choáng váng: âLấy vá» Äi, lấy vá» hết Äi!â Cáºu tức giáºn chá»i ầm lên, ngón tay má»i cắt còn nóng hầm háºp, cáºu vứt không Äược, mà không vứt cÅ©ng chẳng xong, sá»m biết váºy lúc Äó Äòi ngón giữa cho rá»i, có thá» gia công là m váºt tạo hình, thá» nghiá»m cái má»i. Nhìn dáng vẻ xù lông hiếm thấy của em há», Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói: âCái nà y anh cắt vì gánh tá»i thay lão Äại, bình thÆ°á»ng chá» cần cắt má»t Äoạn ngón út, nhÆ°ng anh cắt má»t hÆ¡i nguyên ngón áp út, chuyá»n nà y giúp uy tÃn của anh trong bang phái tÄng cao, là m sao anh nháºn lại Äược?â An Cúc Nhạc trợn trắng mắt, là o xà o nãy giá» thì ra là má»t hòn Äá ném hai con chim: âVáºy anh vứt Äi.â Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng: âAnh muá»n em nháºn.â An Cúc Nhạc: âÄược thôi.â Dứt lá»i, cáºu là m luôn cho trót, ném thẳng và o thùng rác ven ÄÆ°á»ng. âCái nà y Äá»t có cháy không nhá»?â Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng: ââ¦â¦â Ném xong, An Cúc Nhạc nhẹ nhõm hẳn, Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng há»i: âEm giáºn à ?â An Cúc Nhạc ngạc nhiên: âKhông có.â Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng: âTuy là cắt vì gánh tá»i, nhÆ°ng anh vẫn nhá» rõ là em muá»n.â An Cúc Nhạc thá» dà i: âLúc Äó tôi tuá»i nhá» không hiá»u chuyá»n, huá»ng há» trÆ°á»c giá» lá»i tôi nói, anh toà n xem nhÆ° gió thoảng qua tai, nếu sá»m biết anh chá»u là m tháºt, tôi Äã bảo anh cắt cái ấy rá»i.â Nói xong, cáºu xoay ngÆ°á»i trá» và o nhà . Qua sá»± viá»c lần nà y, tá»i hôm Äó An Cúc Nhạc hung hÄng phát mấy lá»i thá»: má»t, không ngủ vá»i trai xã há»i Äen; hai, không tá»n má»t xu trên ngÆ°á»i tình nhân; ba, không qua lại vá»i trai thẳng và trai bi ââ nếu vi phạm lá»i thá», Äá»i nà y không chết tá» tế Äược. *bi = bisexual = lưỡng tÃnh. An Cúc Nhạc hứng gió thá» dà i: Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng Æ¡i Lợi Diá»u DÆ°Æ¡ng, anh tháºt Äúng là oan nghiá»t của tôi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau