“Xin hỏi, vật này là ai tặng vậy?”. Vẻ mặt Khương Minh tò mò hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Mạc Hiển đang ăn canh bên kia.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau khi xác nhận là người mà mình đã gặp ngày hôm đó, cuối cùng trong lòng Khương Minh cũng không còn lo lắng nữa!
Quả nhiên không nhìn sai người!
Người này vừa rat ay đã là vòng tay Hoàng Hoa Lê Hải Nam bản giới hạn rồi, e rằng mảnh khóe cũng đầy mình, nhà họ Tần có người này che chở, xem ra đúng là phải lôi kéo sức lực giúp đỡ mới được.
Ngay lúc Khương Minh đang nghĩ làm cách nào để lôi kéo thì một câu nói của Tần San đã kéo anh ta trở về hiện thực.
“Mau cút đi! Đây là chỗ anh ngồi sao? Tần Lan, mau đưa tên bạn trai rác rưởi nay của cô cút sang một bên đi! Không nhìn thấy cậu Khương đến rồi sao?”
Tần Lan dùng khuỷu tay chạm Mạc Hiển: “Đừng có ăn nữa, mất mặt chết đi được, mau đi thôi!”
“Được!”
Mạc Hiển bỏ đũa trong tay xuống: “Xem ra nhà họ Tần không chào đón tôi nhỉ! Đi là được!”
“Xì, bây giờ mới phát hiện sao? Lúc trước mọi người chỉ xem anh như trò cười mà thôi, anh thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn sao? Chỉ là thứ rác rưởi như anh, có thể để anh ngồi trên bàn này là tổ tiên anh cũng đã phù hộ lắm rồi, lúc trước cũng chỉ xứng ngồi cùng với chó mà thôi!”
Vừa quay đầu, Tần San lập tức đổi vẻ mặt, cười tươi nhìn Khương Minh nói: “Cậu Minh, anh qua bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277498/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.