“Cô ấy hả! thật ra ngoài việc cô hơi ngốc thì cũng không đến nỗi đâu!”, Mạc Hiển bất đắc dĩ lắc đầu cười nhạt.
Trần Hân liên tục nhét đồ ăn vào miệng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh ngoài việc biết nấu cơm thì cũng chẳng có ưu điểm gì!”
“Tôi đẹp trai nữa mà!”
“Oẹ! Đồ ăn tối qua cũng muốn nôn ra ngoài đây!”
“…”
Mới sáng sớm hai người đã bắt đầu cãi nhau qua lại, Tần Lan ngồi bên cạnh lẳng lặng ăn sáng.
Nhưng cái gì nên nói cũng phải nói, bữa sáng làm từ sầu riêng Miêu Sơn quả thực rất đặc biệt, ngọt nhưng không ngấy, hơn nữa thịt bò còn thơm nồng mùi thịt riêng biệt, kết hợp với nước sốt gia vị rưới lên trên.
Nếu đánh giá công bằng thì món ăn Giang Châu này có lẽ rất khó có đầu bếp nào có thể làm ra, nhiều ngày như vậy rồi mà món ăn Mạc Hiển làm ra đều chưa từng lặp lại, không những vậy mà những món này ngay cả tên cũng khó gọi được.
Có lẽ toàn bộ đều là những món do anh tự sáng tạo, nếu con người vững vàng một chút, đăng ký nhà hàng Michelin năm sao cũng không vấn đề gì, cho dù không được làm bếp trưởng thì làm bếp chính cũng vẫn được.
Bớt chút tính ương ngạnh, bớt chút tính kiêu ngạo, thêm chút bình tĩnh, bớt chút tự luyến thì người này chắc chắn là một nhân tài.
“Chị Lan, trông tâm trạng chị có vẻ không tệ nhỉ, sáng sớm ra nét mặt cũng không tệ đâu, tối qua ngủ rất ngon đúng không!”, Trần Hân khẽ hỏi.
Tần Lan nhấp một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277477/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.