Ở bên cạnh, Trần Hân cứ ngồi xem đồng hồ, sao đã lâu như vậy rồi mà thuốc vẫn chưa có tác dụng nhỉ?! “Mà này, chỉ còn hai cái càng cua thôi, hai cô không ăn thật à?", Mạc Hiển vừa nhìn họ vừa nghỉ ngờ hỏi.
“Anh... có thấy khó chịu ở đâu không?!” Tân Lan ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi. “Không cói”
Mạc Hiển cười đểu: “Sao hả?! Bỏ thuốc mê à?! Cô đúng là không từ thủ đoạn để chiếm lấy tôi nhỉ!”
“Đi chết đi, ai thèm chiếm lấy anh chứ!”
Cô ấy quay qua thầm thì với Trần Hân: “Có phải thuốc của em hết hạn rồi không, sao chẳng có tác dụng gì hết vậy?!”
“Cũng có thể. Em mua từ năm ngoái, đã lâu như vậy rồi, có
thể là đã quá hạn sử dụng!”, Trần Hân cũng lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
Hai người họ chẳng kiêng dè tí nào, công khai bàn chuyện “bỏ thuốc" ngay trước mặt Mạc Hiển!
Vài phút trôi qua, nhìn thấy đĩa cua hoàng đế sắp bị Mạc. Hiển ăn hết, Trần Hân bèn giật lấy. “Chẳng phải mới nấy cô còn chê cua có tính hàn à?! Muốn làm gì đây?!", Mạc Hiển cười khổ.
Trần Hân cầm một cái càng cua rồi bắt đầu ăn: “Nhịn muốn chết. Bà đây cứ tưởng thuốc chưa hết hạn. Ăn sắp hết rồi mà cũng không chịu chừa cho tôi!”
Cô ấy tiện tay đưa cho Tân Lan một cái càng cua.
“Đây, chị Lan, chị cũng ăn một cái đi, nếu không thì cả đĩa cua hoàng đế bị tên này chén sạch đấy!”
Tân Lan có chút do dự, dù sao thì đĩa cua này cũng do cô ấy chính tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277467/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.