Câu này nếu từ miệng người khác nói ra có thể bị coi là nói khoác, kiêu ngạo tự phụ, nhưng hôm nay nghe Tần Lan nói lại có cảm giác tin tưởng vô cùng.
Chưa cần nói đến cái khác, trong hoàn cảnh bị xa lánh mà vẫn còn có người nguyện ý đứng về phía cô, chỉ riêng điều này thôi, cô đã cảm thấy tuy ngày thường Mạc Hiển có chút bỉ ổi đê tiện, thỉnh thoảng hay nói nhảm, nhưng lúc gặp chuyện thì rất có trách nhiệm!
Lúc này anh đột nhiên tiến tới, thoáng chốc đã cắt ngang sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông trung niên đeo kính khoác tay cười khẩy: “Thằng nhãi kia, mày ở đây giả bộ ghê gớm gì vậy? Không thiếu tay cụt chân mà mày còn muốn đòi lại tiền ư? Mày tưởng tổng giám đốc Tần là đứa trẻ mười sáu tuổi sao, hay mày nghĩ nhà chúng tao là một lũ ngốc?”
Tập đoàn Khải Lai đích thị là một công ty lừa đảo, căn bản không ai có thể lấy lại tiền từ chỗ bọn họ, đằng này chỉ mới có vài giờ mà Mạc Hiển đã dám hiên ngang nói muốn lấy tiền về, lại còn đòi gấp đôi!
Quả thật là truyện cười xuyên quốc gia!
“Có muốn đánh cược không?” Mạc Hiển cười lạnh nhìn gã ta nói.
Đổng sự Từ nhìn quanh và xem xét ánh mắt của mọi người, không khỏi khịt mũi cười lớn: “Hừ, có gì mà không dám cược?”
“Nếu tôi lấy lại được, tôi sẽ vả miệng ông hai cái ngay tại đây, đồng thời xin lỗi tổng giám đốc Tần!”
Tần Lan nghe yêu cầu như vậy, cũng đột ngột ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277461/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.