Nghìn tỷ nghe thì nhiều nhưng tí tiền này không ảnh hưởng chút nào đến nguồn tài nguyên và nhân lực của Mạc Hiển.
Lúc trước Tập đoàn Vạn Đạt nợ mấy trăm tỷ nhưng hiệu trưởng Vương vẫn ăn chơi nhậu nhẹt ngủ với idol mạng như thường mà, ảnh hưởng tới ai đâu hử? Cũng không có!
Anh nợ nhiều tiền như vậy, không phải nói anh nghèo đâu, mà đang nói anh rất lợi hại, rất tài đó chứ người bình thường muốn nợ nhiều tiền như thế thì không còn cơ hội đâu!
“Ngưng! Tôi thật sự không biết anh làm thế nào mà có thể tự tin tới cỡ này, tôi mà có 1% tự tin của anh thôi, chắc sớm đã đỗ tiến sĩ rồi!", Trần Hân tức giận hừ một tiếng nói.
Mạc Hiển xách thức ăn mang vào nhà bếp, chỉ để lại câu nói: “Không, việc cô không đỗ tiến sĩ với chuyện cô có tự tin hay không thì chẳng liên quan gì đến nhau, đơn giản là cô đần thôi!"
“Nói vớ vẩn!"
Nhưng anh căn bản lười lãng phí thời gian với cô gái này, no bụng mới là quan trọng nhất, anh không coi trọng thứ gì, nhưng lại đặc biệt thích đồ ăn ngon.
Người sống ở trên đời tổng cộng có hơn ba mươi nghìn ngày chứ mấy, trừ đi một nửa là ban đêm lại trừ đi thời gian bận bịu, đi vệ sinh và vô số những điều lãng phí thời gian khác thì chỉ còn lại chút khoảnh khắc rảnh rỗi ít ỏi để thưởng thức mỹ thực.
Đợi đến khi anh đi vào trong nhà bếp, Trần Hân vẫn càm ràm.
“Đã nói với em là đừng nên tranh cãi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277448/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.