Tuy Mạc Hiển còn trẻ, nhưng khí thế còn mạnh hơn cả mấy lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm.
Sự hờ hững trong lời nói, cách nói chuyện, trình độ bắt bẻ trong giọng điệu cho thấy anh đã vượt xa những gì anh nên có ở độ tuổi của mình.
Phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể bồi dưỡng nên sự bình tĩnh trước sóng gió cùng tính cách kiêu ngạo phóng khoáng như vậy.
“Đã hiểu, tôi nhất định sẽ đi thông báo!”, ông lão cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp: “Vậy tôi… nên xưng hô với cậu trước mặt mọi người thế nào?!”
Vẫn nên chọn một cách xưng hô khi bình thường để cảnh cáo những cấp dưới có mắt không tròng kia, để cho họ biết rằng đã có một nhân vật lớn đến Giang Châu, nếu đắc tội người này thì hậu quả tự chịu.
“Ông có thể gọi tôi bằng cái tên thân thiết là ‘Diêm Vương sống’! Tôi rất hưởng thụ cảm giác được nắm giữ quyền sinh sát trong tay!”, Mạc Hiển khẽ giơ tay phải lên cười lạnh.
Ngón trỏ bên tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen, đây là tín vật của hội Thập Lão!
Có điều trong lòng ông lão tràn đầy nỗi nghi hoặc, hội Thập Lão này là để thay thế vị trí của Thập Điện Diêm La hay đó là một tái xây dựng một tổ chức mới hoàn toàn.
Lí do Mạc Hiển bị xếp vào cấp độ nhân vật nguy hiểm 5S là vì tại đây anh từng suýt nữa dẫn dắt Thập Điện Diêm La đi xâm chiếm Châu Âu, nhưng ba năm trước anh đột nhiên vào nhà giam, Thập Điện Diêm La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277446/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.