Giằng co hồi lâu mà Trần Hân vẫn chẳng chiếm được lợi lộc gì, ngược lại còn bị Mạc Hiển nhìn khắp toàn thân!
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Tần Lan đứng ra khuyên giải cả hai mới chịu dừng.
“Khốn kiếp! Lần này tha cho anh, đừng để bà đây chớp được cơ hội, nếu không thì anh sẽ chết dưới tay tôi!”, Trần Hân vừa bị Tần Lan kéo đi vừa hét ầm lên.
Mạc Hiển cười đê tiện: “Cầu xin cô làm tôi chết đi! Tuyệt đối đừng nương tay vì tôi đẹp trai đấy. Đến đây, đến đây nào!”
“Anh!”
Mãi đến khi sắp muộn giờ học, Trần Hân mới chịu thôi.
Sau khi ăn xong, cô ấy lên lầu sửa soạn.
Khi ra khỏi nhà, Trần Hân muốn đưa Tần Lan tới công ty trước rồi mới đến trường.
Cô ấy hiện là sinh viên năm cuối của đại học Giang Châu, tuy rằng không có nhiều khoá học nhưng cô ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi học lên Thạc sĩ, ngày nào cũng phải đến trường điểm danh mới được.
Nhưng tập đoàn Phong Hoa và đại học Giang Châu một nơi ở phía Đông, một nơi ở phía Tây, hai hướng ngược nhau hoàn toàn, chỉ đành để Trần Hân tự đi trước.
“Chị Lan, để em đưa chị đến đó trước, đừng đưa anh ta đi cùng, để anh ta đi làm muộn rồi chị trừ lương của anh ta!”, Trần Hân cau mày, lạnh lùng hừ giọng.
Có điều Tần Lan lại khẽ xua tay: “Không cần đâu. Lần nào em cũng điểm danh muộn, không cần lấy tín chỉ nữa à?! Mau đi đi, chị tự bắt taxi là được!”
“Được rồi. Tất cả là lỗi của tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277441/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.