Quả nhiên không thể tin được dù chỉ một dấu câu trong những lời người phụ nữ này nói.
Sáng sớm hôm sau.
Tần Lan và Trần Hân sống ở tầng trên, còn Mạc Hiển sống một mình ở tầng dưới, căn biệt thự dành cho một gia đình có tất cả bảy phòng, hiện tại ba người họ sống cũng khá rộng rãi.
Trước đây hai người họ đều đặt đồng hồ báo thức đến giờ mới dậy, nhưng hôm nay họ lại bị mùi hương thoang thoảng hấp dẫn phải thức dậy.
“Mùi gì thế?”, Trần Hân đeo bịt mắt đứng trên lan can tầng hai mơ màng nói.
Rõ là hai người vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tầng dưới.
Mạc Hiển từ trong bếp đi ra, bưng mấy cái đ ĩa đặt lên bàn ăn.
Một bữa sáng được đặt đầy trên bàn ăn, đ ĩa lớn đ ĩa nhỏ đều đủ cả, nào là bít tết, nào là mì Ý, nấm tùng nhung đều được đặt trên bàn theo trọng lượng của chúng.
Nhìn thấy cách bày trí bữa sáng, ngay cả Tần Lan cũng nuốt nước bọt.
“Ăn sáng thôi, ngây ra đó làm gì?”
Mạc Hiển móc ngón tay với tầng hai, cười nói.
Hai người vội đi xuống, kéo ghế ngồi xuống, Trần Hân cầm một cây nấm tùng đen cắn một miếng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Đệch! Đúng là nấm tùng đen thật này! Một cái này có giá hơn hai trăm nghìn tệ, anh… lấy đâu ra nhiều thế?”
“Ơ? Cái này đắt lắm à? Trước kia tôi đều cho chó nhà mình ăn món này, hình như nó rất thích”, Mạc Hiển xòe tay ra khẽ cười nói: “Haizz, ra tù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277431/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.