Lưu quản gia suy cho cùng cũng chỉ là quản gia mà thôi, hắn cũng phải nuôi vợ con nên khả năng giúp đỡ có giới hạn. Thái Tử cùng A Phi quyết định trở về hẻm Nguyệt Hạ ở tại cái rương gỗ, lấy lại tiền thuê nhà! Như vậy xem ra hai người bọn họ đều có thu nhập ổn định từng tháng để sống tốt.
Cái rương gỗ mau chóng biến thành ngôi nhà chung của hai người, A Phi cùng Thái Tử song túc song tê [đêm ngày có nhau :”>], khắp chốn nhặt được một ít đồ vứt đi đem về gia công lại thành đồ gia dụng. Mỗi ngày chạng vạng tối, A Phi nhóm bếp làm cơm chiều, Thái tử một bên sắp xếp lại thành quả nhặt được trong ngày. Bọn họ từ việc “thu gom ve chai” nay đã thành “thu mua ve chai”, coi như là thăng cấp đi, bắt đầu một mức sống cao hơn.
Một tháng, hai tháng, ba tháng, Thái phu nhân không thể đợi con về nữa, tự mình đến hẻm Nguyệt Hạ xem. Đến nơi thì thấy cục cưng của mình đang cùng thằng nhóc ăn mày kia vui vẻ ăn bánh mật, nói nói cười cười rất thân mật.
Thái phu nhân trên đôi giày cao gót tiến đến, trừng mắt A Phi “Ngươi muốn trở về chưa?!”
A Phi đáp: “Nếu vẫn khăng khăng bắt ta kết hôn với Kim tiểu thư, ta tình nguyện cả đời ở nơi này nhặt ve chai!”, quay đầu, cười cười với Thái Tử, “Ta nói đúng không?”
“Không sai!” Thái Tử vừa lòng gật gật đầu.
Thái phu nhân hận không thể cầm gót giày nện vào đầu tên ăn mày chết tiệt kia, không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-chuong-cua-vuong-tu/192813/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.