“Thái Tử điện hạ cái gì?”
“Ta nghe những người ngoài đó kêu “Thái Tử” a…”
“Thái của Thái sơn, Tử của cây tử”
“Úc…” A Phi bỗng nhiên hiểu ra, làm cái động tác xin-mời, “Mặc kệ ngươi là Thái Tử gì đi chăng nữa, hiện tại mời ngươi đi ra ngoài, bằng không ta kiện ngươi tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
“Gia cư? Ở đâu có gia cư?”
A Phi chỉ cái rương, nói “Ở đây là gia cư của ta”
“A! Ngươi là hành khất mà cũng biết nói đùa a.”
A Phi ngay tức khắc chỉ chỉ trong góc mấy cái chai, sửa lại “Ta không phải hành khất, ta có nghề nghiệp đàng hoàng nha.”
Thái Tử rốt cuộc lau tay xong, ném khăn lụa đi, nhìn cái chai rồi hiểu ý : “Nguyên lai là người đi móc bọc ” [=))]
A Phi có chút khó chịu, “Ách, từ này có chút lạc hậu rồi, danh từ mới nhất của nghề này là ‘thu gom ve chai’!”
“Ha ha ha ha…” mấy cái tên nghề này thực buồn cười, làm hại Thái Tử cười không ngừng.
A Phi nhíu mày, đẩy người kia ra. “Được rồi, đi ra ngoài, đi ra!”
“Chờ một chút! Chờ một chút! Ta muốn ngủ ở đây một buổi tối, ta sẽ trả phí ở trọ!”
“Nga?” Phí ở trọ? A Phi ngay lập tức dừng động tác đẩy đẩy người kia ra.
Thái Tử từ trong túi áo lấy ra thẻ tín dụng, rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, ngươi ở đây có chỗ quét thẻ không? Ta không đem tiền mặt theo.”
“Kẻ có tiền đều là thằng khốn!”
“Được rồi được rồi, không giỡn nữa, ta đưa ngươi vật này coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-chuong-cua-vuong-tu/192808/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.