Mấy năm sau.
Cẩn thận cầm kết thúc công việc trong tay, Sài Ngạn Quân không vào văn phòng nhận cơm hộp mà là không nhanh không chậm đi ra cổng công trường.
Còn chưa ra khỏi cổng công trường, từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ, xách theo một hộp cơm tiện lợi to đứng trước cửa công trường.
Bỗng một cơn gió thổi đến, mũ trên đầu cô bé con sắp bị thổi bay, người phụ nữ ở bên cạnh lập tức giữ mũ đội về trên đầu cô bé con, sau đó ngồi xổm xuống cột dây mũ lại cho chắc.
Một màn này khiến Sài Ngạn Quân dừng bước, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, đồng thời trong lòng dâng lên một trận rung động.
Cảnh tượng quen thuộc như thế, nhưng là lúc này đây, hai người là vợ và con gái anh...
Cất bước đi về phía bóng dáng một lớn một nhỏ, từ xa anh đã thấy hình như hai người đang nói gì đó, sau đó một lớn một nhỏ bởi vì vấn đề gì đó mà giằng co.
Sài Ngạn Quân cũng không đoán sai, Nguyên Tiểu Thu và cô bé con này đúng là vì vấn đề dân sinh mà giằng co không xong.
Chỉ thấy cô bé con túm chặt lấy làn váy âu phục màu trắng, vẻ mặt lã chã muốn khóc nói, “Mẹ.... Con muốn đi tiểu!”
Cái gì? Con bé muốn đi tiểu? Ở cái nơi trước không có thôn, sau không có cửa hàng này, muốn cô đi đâu tìm ra toilet cho con bé đi tiểu đây?
“Không thể nhịn một chút sao?” Nguyên Tiểu Thu thử cùng con bé thương lượng.
"Không thể!"
“Vậy sao… làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-chac-nguoi-dan-ong-tot/10097/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.