Dừng xe mở cửa, Sài Ngạn Quân phát hiện người nên xuống xe lại cố tình không chịu xuống, bước chân vốn định đi mở cửa lại quay trở lại, giúp cô mở cửa xe.
“Em không xuống sao?”
“Em không cần.” Mắt hạnh sắp phun ra lửa trừng anh, “Em nói rồi chúng ta không có gì để nói, cho nên em không đi, anh chỉ cần đưa em về nhà em là được rồi.”
“Anh sẽ đưa em trở về, nhưng chờ sau khi chúng ta nói chuyện xong đã.” Sài Ngạn Quân không để ý đến cô cố tình gây sự, dịu dàng nhưng cũng không mất kiên định nói.
Anh là nghe không hiểu tiếng người, hay là trình độ ngôn ngữ của cô đã thụt lùi đến mức làm cho người ta nghe không hiểu? Bằng không sao từ nhà hàng đến đây, hai người vẫn không ngừng lời qua tiếng lại.
Hai người người trong xe người ngoài xe tiếp tục giằng co, chính là không ai chịu nhượng bộ, Sài Ngạn Quân luôn ba phải mà lúc này biểu hiện lại cố chấp đến khiến cô ngạc nhiên.
Được rồi! So cố chấp thì cô chịu thua, đã được chưa?
“Thôi! Anh muốn nói thì nói! Nói xong thì phải để em về nhà.” Cô bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, nhưng cô vẫn muốn nói điều kiện trước.
“Không thành vấn đề.” Lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay, Sài Ngạn Quân đỡ cô xuống xe.
Lần đầu tiên đi vào nhà anh, Nguyên Tiểu Thu trừ chấn kinh thì vẫn là chấn kinh, bởi vì từ cửa vào tất cả đều là sách, cô ngồi xổm xuống nhìn chồng sách nhìn tưởng như lộn xộn, nhưng trên thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-chac-nguoi-dan-ong-tot/10093/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.