Chỉ mới vài phút trước, Lý Khang còn đang đánh rank trong LoL, hắn cầm con tướng E đến E đi làm hoa mắt cả team mình lẫn team địch, vậy mà chỉ nghe trời rầm một tiếng rõ to thì hắn đã xuyên việt rồi.
Trong đầu hắn chỉ toàn tiếng ong ong, chứ không phải tiếng “Hasagi”, trước mắt là một màu đen kịt chứ càng không phải là dòng chữ “PENTA KILL” cùng cái ảnh chân dung con tướng quốc dân.
Hắn mới thực sự xác nhận là bản thân xuyên việt.
Lý Khang mặc dù không quá thông minh nhưng hắn có một cái đầu lạnh và khả năng thích ứng môi trường rất tốt, vì thế hắn có thể luôn bình tĩnh để giải quyết những vấn đề hiện hữu đột ngột ập tới.
Chính bởi thiên phú này mà hắn đã chạm đến ước mơ của những thằng sinh viên trong trường của hắn, leo lên top rank Thách đấu trong LoL ở siêu cấp máy chủ.
Nhưng những thứ hư danh này cũng chỉ còn là cái nịt khi ở thế giới khác.
Một thế giới mà hắn không biết được bất kì điều gì, một thế giới có thần tiên ma quỷ nào đó, thậm chí là thế giới của bộ truyện abc gì đó không chừng.
Hắn không biết gì cả, thế nên quan sát là bước đầu tiên khi đến thế giới này. Sau đó kiếm được cái ăn cái mặc, không lo bị chết đói. Kế tiếp là kiến tạo sức mạnh cho bản thân, phòng ngừa một ngày nào đó bị đăng xuất lần nữa. Cuối cùng mới là tìm cách quay trở về Trái Đất.
Dù chỉ là trong vài hơi thở sau khi xác nhận mình đã xuyên việt, nhưng Lý Khang đã hoạch định một kế hoạch rõ ràng cho bản thân.
Hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt Lý Khang là một bức tường đen kịt, sau lưng là một cái cửa sổ không có khung cửa. Nhìn xuyên qua cửa sổ, hắn không thể không trợn mắt, vì trên bầu trời đang có hai mặt trăng đang trôi nổi. Hắn xác nhận lần 3 là hắn đã xuyên việt rồi.
Lại gần cửa sổ, hắn rất đề phòng mà khép người sát vách tường để di chuyển. Hắn sợ tự dưng chạy lại đó sẽ không biết từ đâu có cái đầu người bay lại hắn.
Hắn nhớ, trong các tác phẩm kinh dị, motip thường là vậy.
Bên ngoài cũng không có đáng sợ như hắn tưởng, chỉ là khung cảnh của ngày tận thế mà thôi.
Các toà nhà cao ốc sụp đổ quá nửa, bị rong rêu và các loại thực vật dạng dây leo bò lên, quấn quanh.
Đường xá, và xe cộ nối đuôi nhau đậu thành các hàng dài trên đường thì bị đất đá xi măng các loại phủ lên, khiến nó không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Càng chưa nói đến việc hắn không nhìn thấy bất kỳ sinh cơ nào, dù là con người hay sinh vật khác.
“Rõ ràng là mạt thế!”
Lẽ ra lúc này hắn nên làm việc vô hại nào đó, rồi “vô tình” kích hoạt hệ thống bá chủ XYZ các kiểu. Sau đó đi khắp dị giới, thu hoạch tất cả các loại sức mạnh, chạm đến đỉnh cao nhân sinh, đến nỗi các vị thần cũng phải quỳ xuống liếm giày.
Nhưng mà hắn biết, chỉ có thằng tác giả bú 2 kí đá xong mới có thể viết như vậy.
Còn thực tế của hắn hiện tại, không bị “dân bản địa” bắt đi nghiên cứu là tốt lắm rồi.
Dựa vào vết tích xung quanh căn phòng mà hắn đang ở cũng như bối cảnh bên ngoài, bước đầu có thể xác nhận “điểm Mạt thế” mới vừa xảy ra không lâu, cao lắm là khoảng 100 năm đổ lại.
Kế tiếp, chính là sự di cư của loài người.
Đúng vậy, là di cư chứ không phải biến mất.
Căn phòng mặc dù đã lâu không có quét dọn, cũng như rong rêu đã bám đầy, nhưng chí ít hắn có thể phán đoán được là chủ căn nhà đã có sự chuẩn bị mà dọn đi.
Hoặc nếu tính theo phương pháp loại trừ, hoạ chăng thực sự không phải theo hướng hắn nghĩ thì xương cốt của con người đã đi đâu?
Mạt thế diễn ra, cái chết là điều không thể tránh khỏi, nhưng không thể vì vậy mà nói xác của những người bị kẹt lại cũng bốc hơi đi.
“Hoặc là đã có thứ ăn xác của họ! Hoặc là kết hợp cả 2 điều trên!”
Trong lòng Lý Khang đã có phán đoán sơ bộ.
Đầu tiên là khi “điểm mạt thế” chưa xảy ra, con người đã được dự báo trước; bọn hắn đã có sự chuẩn bị, bọn hắn đã chạy trốn.
Nhưng vẫn sẽ có người không may bị kẹt lại, hoặc có thể nói là họ bị bỏ lại, vì chính những người kia hoặc là vì giao thông ùn tắt do đột ngột có số lượng lớn phương tiện di chuyển.
Sau đó, thứ gì đó đã dọn dẹp bọn người xấu số.
Giả sử mọi thứ là thật thì điểm tập kết mọi người lại chắc chắn phải là một nơi mà ai ai cũng biết, ai ai cũng có thể di chuyển đến.
Và vấn đề ngược lại, điểm tập kết chỉ là một nơi an toàn được tạm thời dựng nên, thế nên không có đủ chỗ cho tất cả mọi người là điều tất nhiên.
“Vậy..nếu những điều mình nghĩ là thật thì tại sao con người không quay lại đây để tái thiết cuộc sống?”
Càng hỏi thì càng tìm được câu trả lời. Có được câu trả lời thì lại lòi ra một câu hỏi khác.
Đây là một cái vòng lặp vô tận!
Lý Khang nghĩ nghĩ, bây giờ ở thế giới này là ban đêm, mà ở thế giới cũ của hắn là ban ngày. Vậy nên hắn bị lệch đồng hồ sinh học, cần thêm thời gian để điều chỉnh.
Linh cảm nói cho hắn biết, vào ban đêm ở bên ngoài là cực kỳ nguy hiểm, không khéo thì đến chết như thế nào cũng không biết.
“Vậy thì chỉ có hành động vào ban ngày!”
Cũng thật khéo, vì lệch giờ sinh học nên hắn có thể canh chừng xung quanh cho chính bản thân mình, đề phòng không bị cái gì đó úp sọt.
Nghĩ là làm, Lý Khang đi một vòng quanh căn phòng, tìm kiếm cái gì đó có thể tự vệ và di chuyển cái giường để chặn lại cửa ra vào.
Cái giường dù chỉ còn là cái khung, nhưng nó được làm bằng thép không gỉ, và hãy còn rất kiên cố.
Với thể lực và sức mạnh của hắn, không khó để Lý Khang di chuyển cái giường đi. Còn nếu như để đánh nhau với thứ không biết tên ngoài kia thì đó là chuyện bất khả thi.
Nhiều người như vậy còn chết, huống chi là một tên sinh viên đại học thường thường không có gì lạ như hắn.
Phù phù.
Nắm trong tay cây gậy bóng chày kim loại, lưng dựa vào bức tường đen, mắt hướng về khung cửa sổ. Lý Khang cố gắng hết sức điều chỉnh hơi thở, tập trung lắng nghe mọi âm thanh.
Bình bịch bình bịch
Trong màn đêm dài thăm thẳm, chỉ còn lại tiếng tim đập quanh quẩn tứ phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]