Xanh và trắng giao nhau. Không mấy sáng, nhưng đủ tạo ra sự an toàn tuyệt đối.
Chỉ khi bình minh muốn thấy chiều tà, ba mặt trăng đều hiện hữu để chia cắt bầu trời làm hai nửa. Hạnh phúc và khổ đau sẽ dắt tay nhau đến với thế giới này.
Lúc này ngươi có mong cầu cái chết thì đó cũng là một điều quá xa xỉ.
Ở thế giới này, cứ 7 ngày theo thời gian ở Trái Đất thì sẽ có 1 đêm.
Tức là, ban ngày sẽ kéo dài 168 giờ, ban đêm chỉ có vỏn vẹn 24 giờ!
Vào “ban ngày” thì sẽ có hai mặt trăng trôi nổi ở hướng bắc, ánh sáng yếu ớt, khiến tầm nhìn bị hạn chế trong 10 mét. Lúc này là khung giờ hoạt động của đa số loài động vật. Đó có thể là đi săn, bị săn, giao phối, bị giao phối,...
Và lúc “ban đêm”, ba mặt trăng lần lượt là xanh, tím, trắng nối đuôi nhau chia cắt bầu trời làm hai nửa. Vì có sự xuất hiện của mặt trăng tím mà tầm nhìn trở nên rõ ràng và thoáng hơn, nhưng một khi ngươi mở mắt ra sẽ bị chìm sâu vào “Cơn ác mộng vĩnh hằng”.
Yếm Thanh Mộng Vương thành danh cũng là nhờ có khả năng vô hiệu hóa thứ quái quỷ này.
Mặt khác, đối với Nguyên Sinh Quyền Thần thì ngày và đêm cũng không có khác biệt.
Quốc tộc của nó đã sinh sống hàng ngàn năm ở dưới đáy biển Tử Thần, nơi mà ánh sáng không thể nào chiếu tới. Thế nên, dù cho có thêm mặt trăng tím thì “Cơn ác mộng vĩnh hằng” cũng là vô nghĩa.
Quốc tộc Trật Tự Khư Thần sống trên mặt đất, cũng không có khả năng như Yếm Thanh Mộng Vương thế nên bọn hắn cực kỳ sợ ban đêm.
Karachi sợ hơn cả thảy, vì bước cuối cùng của kế hoạch, ông ta không thể không đánh liều một phen, cố gắng chạy đua với thời gian.
Dù cho có phải bỏ mạng nếu thỏa thuận thất bại với Sương đỏ, hoặc không kịp chạy về sau khi bắt được XTz-01.
Karachi cũng không hối hận.
...
Lúc này, tại phía bắc của khu chăn nuôi.
Sau khi xác nhận lần thứ n +1 rằng đã cắt đuôi đám người lò xo từ lâu, Lý Khang mới chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn cũng không dám chủ quan mà nghỉ ngơi lâu, ước chừng 15 phút thì hắn chuẩn bị chạy trốn tiếp.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Khang đã phân tách người lò xo ra làm nhiều bộ phận.
Đúng như hắn nghĩ, người lò xo mặc dù toàn là lò xo, nhưng cũng có lò xo này lò xo kia.
Ví dụ như lớp lò xo bao phủ bên ngoài và dưới chân có độ đàn hồi và độ bền rất tốt. Ngược lại, ở phần cổ và đầu rất xốp.
Điểm này làm Lý Khang cảm thấy có chút ý tứ, phải nói mặc dù người lò xo là quái vật nhưng vẫn tuân theo quy tắc của cấu trúc cơ thể sinh vật sống thông thường.
Nếu có thêm thời gian, chắc chắn hắn sẽ tìm ra được cách tận dụng tối đa khả năng của người lò xo, nhưng rất tiếc, đây không phải tác phẩm mạng, hắn không có nhiều thời gian như vậy. Nên hắn đành chọn ra vài cái lò xo tốt nhất rồi co giò lên chạy tiếp.
Mà cũng không là tốt nhất, vì bộ phận tốt nhất đã bị hắn giã cho nát bét rồi.
“Có lẽ mình nên bem thêm vài con?”
Nghĩ nghĩ, Lý Khang bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
Ha ha, chắc ngại sống lâu quá rồi?
15 phút nghỉ ngơi vừa rồi, hắn đã suy nghĩ lại toàn bộ quá trình từ bị kẻ địch để ý đến lúc phản công thành công.
Vấn đề duy nhất là hắn bị động.
Vì hắn sợ hãi quá nhiều thứ nên chỉ biết nấp một chỗ, chờ đợi đối phương bỏ qua hắn hoặc đi tìm hắn.
Chính vì điểm này mà kéo theo hàng loạt biến cố về sau.
Ví dụ như khi hắn bị người lò xo phát hiện, thời gian chuẩn bị lại để nghênh đón địch là quá ít. Đến khi có thể phản công lại thì hắn đã bị thương, kéo theo đó là chạy trối chết khi bị đám lò xo khác để mắt.
Làm rõ được điểm này, Lý Khang đã chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của hắn.
Hắn cần chủ động, không phải để tấn công mà là chủ động phòng thủ.
Hắn cần biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, hắn cần biết có kẻ địch nào đang nhớ thương hắn,..
Sau khi xác định lại phương hướng, Lý Khang quyết định leo lên một tòa cao ốc gần đó.
Tòa cao ốc này mặc dù đã bị gãy ngang, cơ sở vật chất cũng không đảm bảo sự an toàn nhưng đây là chỗ cao nhất có thể nhìn bao quát toàn cảnh.
Nhưng nói thì nói vậy, còn chuyện leo lên trên đó một cách an toàn lại là một chuyện khác.
Tỉ như nấp trong đó không phải là người lò xo mà là người ốc vít nào khác?
Lý Khang hơi run người, nhưng hắn vẫn cố nắm chặt cây gậy đánh bóng chày đi vào trong.
Tòa nhà này cũng chỉ là một tòa cao ốc thông thường, chỉ có điều khác biệt so với trí nhớ của hắn là tòa nhà này không thang máy mà chỉ có thang bộ.
Không phải hắn lười leo cầu thang, nhưng khuyết điểm trong lối kiến trúc cao tầng này ở quá khứ rõ ràng là một dấu hỏi lớn!
Có chi phí để xây tòa nhà 30 tầng, nhưng lại không làm vài cái thang máy mà lại bắt người ta leo cầu thang. Điều này quá vô lý!
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Lý Khang từng bước đi lên tầng cao nhất.
Nhất thời, hắn cảm thấy hứng thú với sự cố ở thế giới này hơn an nguy trước mặt.
Dọc lối đi của hành lang, đa phần đều bị các bức tường đổ xuống chắn mất lối đi, hoặc là bị sập xuống tầng bên dưới. Ở một số khu vực, Lý Khang còn có thể thông qua từng cái lỗ ở mỗi tầng để nhìn thấy hai vầng trăng trên bầu trời.
Nguồn sáng từ hai mặt trăng đã không nhiều, khó khăn lắm mới thấy được mơ hồ trong tầm 10 mét; lại thêm không khí âm u cùng thứ hiểm nguy không biết tên trong bóng tối làm cơ thể hắn chịu sự kích thích căng thẳng cực độ.
Một lượng lớn các hormone adrenaline và cortisol được giải phóng, làm tăng nhịp tim, thở nhanh hơn, giãn nở các mạch máu ở tay và chân, và tăng lượng đường huyết. Đồng thời, gan sẽ tạo ra nhiều lượng đường trong máu hơn, một nguồn năng lượng tạm thời được chuẩn bị.
Đáng lẽ ra, sự căng thẳng này chỉ là tạm thời, nó sẽ giúp cơ thể Lý Khang ngăn ngừa nhiễm trùng và chữa lành vết thương.
Tuy nhiên, tình trạng căng thẳng diễn ra trong thời gian không dài nhưng đủ để cơ thể hắn tiết ra hormone cortisol khiến ức chế sự giải phóng histamine và phản ứng viêm để chống lại các chất lạ.
Nói ngắn gọn, tình trạng của Lý Khang đang rất tệ. Vết thương không những không phục hồi mà còn biến tướng theo chiều hướng xấu đi.
Hơn hết, các cơ bắp của hắn thắt lại khi bị căng thẳng trong thời gian dài nên không thể nghỉ ngơi, khiến hắn bị đau đầu, đau lưng, đau khắp cơ thể.
Cũng vì mong muốn được giải tỏa, bước chân của hắn dần nhanh hơn, quyết đoán hơn.
Nhưng rất may, cả đoạn đường không có biến cố nào xảy ra, cũng không có xuất hiện quái vật nào khác.
Lúc này, tâm tình của Lý Khang mới buông lơi đi một ít.
...
Loài cây Atari là cây thân gỗ có đốt, cùng một họ với loài cây ma quỷ Sương đỏ.
Thân cây thon và cao đến cả trăm mét, tán lá ít nhưng mật độ lá thì dày, tổng thể cây Atari trông như một cái ô với cán ô cực dài.
Cứ mỗi 10 mét chiều dài của cây sẽ có một cái đốt cây, tựa như một con mắt đang mở.
“Con mắt” này là nơi phát ra tần số dị thường, làm nhiễu loạn và phá hoại mọi tần số hoặc sự rung động vật lý khác.
Khiến cho các thiết bị khoa học trở nên vô dụng khi ở đây.
Và cả rừng bảo hộ có cả tỉ cá thể như vậy. Khiến ánh sáng từ hai mặt trăng đã vốn yếu ớt, nay càng tối mịch, âm u.
Không một chút ánh sáng, không một tiếng động nào. Đây cứ như là một khu rừng chết!
Từ xa nhìn lại, cả khu rừng giống như một bức tường xanh khổng lồ đang nâng đỡ hai vầng trăng trên không. Vì thế rừng cây này mới có tên là rừng bảo hộ.
Từ “Bảo hộ” còn có một ý nghĩa về mặt chính trị - quân sự khác, khi mà nó nằm ở hướng Đông của Jasiky, phương bắc của nó tiếp giáp rừng khóc - lãnh địa Fumo Fumo của Chiến Tranh Tĩnh Thần!
Nói một cách khác, nếu có chiến tranh xảy ra giữa Trật Tự Khư Thần và Chiến Tranh Tĩnh Thần thì rừng bảo hộ là lớp phòng vệ bên ngoài cực kỳ quan trọng.
Xuyên suốt cả chặng đường, Uvular và Đội Biệt Giá cũng thấy không ít cây Atari nhưng càng đi sâu vào khu rừng thì sự bí hiểm và quỷ dị ngày càng một rõ rệt hơn.
Rõ ràng bọn hắn đã đi qua khúc đường này 8 lần rồi, nhưng lần nào cũng vậy, sẽ có một thành viên bất kỳ vô tình bị ngã và phát ra âm thanh cù cù kỳ lạ.
Thậm chí, có lúc Uvular cảm thấy các đốt cây như những con mắt kia là những con mắt thực sự. Chúng liếc ngang liếc dọc, vô tình hay cố ý mà cứ nhìn chằm chằm vào đám người, khiến Uvular không khỏi rùng mình một cái.
Karachi thì không quan tâm nhiều như vậy, ông ta đã nghiên cứu qua loại cây này, ngoại trừ làm nhiễu sóng thì chả có một tác dụng siêu nhiên nào hơn.
“Con mắt chuyển động” cũng chỉ là một hiệu ứng tâm lý tự mình dọa mình khi mà căng thẳng kéo dài, nhất là khi trong một môi trường âm u, tĩnh mịch như vậy.
Xoạt xoạt
Bỗng nhiên Karachi không bay nữa, ông ta điểu khiển MN - 03 từ từ hạ xuống.
Sau đó liền ra lệnh, “Tất cả hạ cánh!”
“Vâng!”
Ông ta không nói không rằng, từ trong túi áo quân phục lấy ra một cuốn sách màu nâu cũ mèm.
Cuốn sách này có bìa bằng kim loại không biết tên, sáng bóng; trang giấy làm từ da động vật nên chắc chắn hơn giấy thông thường gấp nhiều lần.
Tựa sách đã loang lổ, phai nhòa đi nhiều nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra được hai chữ: “Cổ ngữ”.
Karachi bắt đầu lật tìm điều gì đó trong cuốn sách, ông ta tằng hắng một cái, gằn giọng đọc: “Hoi~ n9u. tri. toi^' cao cu?a ru'ng gi4! Ta tri3^.u ho^i nguoi de^'n da^y! Hay~ tra? lo'i ta, mai~ la` no^ le^. cho ta¿”
Đoạn cổ ngữ trên mơ hồ và rất tối nghĩa, Karachi có thể đọc nó nhưng không có nghĩa là ông ta biết nó là gì.
Chỉ biết, ông ta phải làm vậy khi đến sân nhà của Sương đỏ.
Dứt lời, một lối nhỏ được hình thành khi mấy chục cái cây Atari di chuyển sang hai bên.
Từ xa, Karachi chỉ mơ hồ thấy được bóng của một người phụ nữ đội chiếc nón rộng vành đứng đấy.
Khuất sau làn sương khói mờ ảo, ánh trăng chập chờn theo từng nhịp tim đập. Người phụ nữ kia chỉ nói hai chữ: “Về đi!”
Rồi biến mất đột ngột như cái cách mà ả ta xuất hiện.
Karachi hơi bất ngờ, bộ não già cỗi có phần phản ứng không kịp, hơi nhướng người lên muốn nói gì đó.
Nhất thời, cả trăm cái cây Atari xung quanh thu nhỏ lại một vòng, hướng về đám người bắt đầu xiết chặt phạm vi.
“Chờ..chờ chút!”
Uvular có chút hoảng loạn, cũng không biết nên làm gì, mấp máy mấp máy môi. Lại muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì. Muốn đi lên giải thích nhưng lại chần chừ, muốn rõ ràng với đối phương nhưng lại không dám.
Lúc này, Karachi mới hoàn hồn lại, có chút vội vàng lật tìm tiếp đoạn chữ được đánh dấu trong cuốn sách cỗ ngữ, đọc: “N4yt3^n n0^ l3^. k1a, tai. sau nguo'i la.i k0 ngh3 lo'i t4¿ nguo'i l4` da9 muo^”n ch3^'t sa0¿”
Bóng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt Karachi, con ngươi đỏ sẫm hơi liếc nhìn ông ta, cơ hồ là có chút không vui. Nhưng khi ả nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Karachi và đồng bọn, chỉ biết cười tủm tỉm.
Ả tiếp tục dùng tiếng phổ thông của lãnh địa Shabu Ya để nói chuyện: “Ngươi về đi, chả lẽ người muốn lời tiên tri của Trí Tuệ Hiền Vương trở thành sự thật sao?”
Karachi nghe những lời này liền lúng túng y hệt Uvular, ông ta lại tìm đọc: “Aisss chit' tie^t. ca'i do^chit' tit.¡ may da9 la`m ca'i wa'i j vai ha?”
Người phụ nữ nghe xong liền phá lên cười, ả cười như chưa từng được cười. Cười lăn cười bò, cười đến nỗi mấy trăm cây Atari phải né sang một bên để ả ta có thể lăn cười tiếp.
Mãi cho đến khi nước mắt nước mũi đều chảy ra, ả ta mới nhớ tới hình tượng của bản thân. Khịt mũi, hơi ngẩn đầu lên như nhớ tới cái gì rồi nói: “Tốt nhất ngươi nên chim cút đi, bọn hắn thì có thể ô vờ nai! Ta phắn đây!”
Nói xong, người phụ nữ kia mới thực sự biến mất, thứ ở lại là tiếng cười sảng khoái quanh quẩn.
Lúc này, Karachi chả khác gì Uvular thứ hai, đều ngáo ngơ như nhau.
Chả hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Còn lời cuối cùng mà người phụ nữ kia nói, cũng không biết là ý gì.
Rõ ràng là ngôn ngữ Shabu Ya của bọn hắn, từng chữ từng chữ thì đều hiểu. Nhưng khi ghép lại với nhau thì không hiểu là gì.
Cái gì mà là “chim cút”, rồi gì mà “ô vờ nai”, còn nữa, “phắn” là cái gì? Có thể ăn được sao? Khoan đã, mấy chữ này có trong từ điển của Shabu Ya sao?
Uvular cùng Đội Biệt Giá cũng như Karachi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, à không, là kiến sinh của mình.
Karachi đăm chiêu, tựa hồ như suy nghĩ thật lâu. Ông ta cố gắng phân tích những lời Sương đỏ vừa nói, vừa kết hợp với những hành động của ả.
Sau chừng 30 phút.
“Chà mẹ nó, một câu cũng không hiểu!”
Ông ta liền suy nghĩ theo hướng khác, thấy Sương đỏ vui vẻ như vậy, chắc là không có vấn đề gì. Liền xoay người, ra lệnh với Uvular: “Tiếp tục kế hoạch!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]