2 năm sau.
Mùa thu, lá vàng rơi xào xạc.
Trên sườn đồi hương hoa thơm ngát.
Có một cô gái trẻ, cất tiếng ca trong veo như gió hát.
Nhưng sâu trong thâm tâm là nỗi buồn bi ai không gì sánh được.
Cô gái ấy khẽ đặt những bông hoa tươi thắm lên những ngôi mộ sơ sài không chứa lấy một mẩu xương nào.
Trên những tấm bia gỗ viết lấy những hàng danh tự như: Trần Lập, Phùng Quang Thanh, Bành Thị Trân, Lê Minh Xuân, Lý Khang, Nguyễn Thành Tùng.
Đôi lúc, kỉ niệm là thứ độc ác nhất, nó giết chết ta từng ngày.
Cô gái trẻ mang cho mình những khát vọng, những tương lai hãy còn tốt đẹp, những chuyến hành trình mà chưa biết điểm dừng, là những cảm xúc cô chưa hề biết tên.
Và rồi, vật đổi sao dời.
Mọi thứ mà cô ước ao giờ đây mãi vẫn là ao ước.
Để cho những khoảnh khắc tốt đẹp nhất, vui vẻ nhất luôn sống mãi trong cô, là điểm tựa mà cô huyễn hoặc ra khi địa ngục giăng tơ khắp lối, là cỗ niềm tin chấp vá vô hình khi cô phải đối diện với hiện thực tàn khốc.
Hoặc là cô chọn cách sống ích kỷ, quên đi mọi hoài niệm không có giá trị. Tự chấp cho bản thân đôi cánh, bay đến miền xa nơi chân trời mà không một ai hay biết. Sống chui trốn nhủi với một cuộc sống bình yên trong khoảng đời mệt mỏi còn lại.
Hoặc là cô hiện hữu hóa những ký ức không đáng tin kia, mài dũa nó thành một thanh kiếm sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cap-y-tuong-ta-chu-du-di-gioi/2443848/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.