Cổng không gian chỉ cho phép nhóm Camryk's di chuyển tới vị trí không xa, vì mức năng lượng cần dùng là có giới hạn, hơn nữa nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.
Mặc dù những thiết bị đo đạc kia bị bỏ lại, bọn họ chỉ kịp chạy lấy thân nhưng điều đó cũng không là vấn đề. Dữ liệu bị mã hóa, chuyển dịch,..Went đều đã nhớ như in vào trong đầu, đây là công dụng phụ của con đường Huyễn Thuật. Nhưng nếu muốn thăm dò sâu hơn thì cần lấy lại máy móc để hỗ trợ, điều mà hiện tại bọn họ không làm được.
Tình trạng của Went đúng là bất lợi nhưng nó không nghiêm trọng lắm. Chỉ là dùng đến mức cạn kiệt Bureitter nhiều lần mà thôi, trong thời gian dài Went sẽ không thể làm được gì nữa, lại trở về làm nhân loại thông thường.
Giống như ngươi nấu một nồi nước, nước sôi, sôi đến cạn cả nước, đáy nồi cũng bị đun nóng mà biến đỏ. Cần một thời gian dài để nó trở lại bình thường rồi mới cho nước vào tiếp được nữa.
Chưa kể, “nước” và “nồi” đều là một. Có đổ bao nhiêu vào thì nó cũng bốc hơi, ngược lại đổ một lúc quá nhiều thì “nồi” sẽ bị biến dạng.
Tình trạng này, Went cũng quen thuộc, nhất thời suy yếu cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô, chỉ là có chút mệt mỏi và thèm ngủ. Hyperlink cũng vô pháp chữa trị.
Errol thì khỏi nói rồi, nội tại Siêu Hồi Phục chỉ cho phép Errol đẩy nhanh tốc độ phân chia tế bào máu, nó hoàn toàn vô hiệu trước tác động từ sợi xích đó, tình trạng này mà cứ kéo dài thì đừng gọi Mục Sư nữa, kiếm chỗ nào phong thủy tốt một chút, bắt đầu đào hố là vừa.
Lúc này Hyperlink tựa hồ như có suy nghĩ, nỗi buồn từ sâu trong thâm tâm chợt trào dâng.
Đúng, Hyperlink châm chọc người khác chỉ vì cô ghen tị với sức mạnh của họ, cô khao khát được làm Carry chính chứ không phải một Support nấp sau cánh gà, chẳng ai nhớ tên.
Cô châm chọc đủ thứ, đủ người cũng là bởi cô muốn được chú ý, được mọi người nhớ lấy rằng ở đây có một cô gái nhỏ bé đang phải đối mặt với nguy hiểm từng giờ mà lại không có khả năng tự bảo vệ mình, lại còn là mục tiêu bị công kích hàng đầu.
Để rồi khi nguy hiểm ập đến, cả nhóm cần nhất sự hiện diện và khả năng siêu nhiên của Trị Liệu Sư thì cô lại không làm được gì.
Cấp Thấp (lv1) không có nhiều skill, ngoại trừ chiêu dùng máu hồi máu, tăng tốc độ hồi máu.
Nực cười không? Trị liệu sư cần kẻ khác bảo vệ.
Đáng giận không? Trị liệu sư không thể chữa trị cho kẻ khác.
Có hay không? Hyperlink không biết câu trả lời. Có lẽ là có đi, cô vô dụng đến thế cơ mà.
Cô hơi ngẩn đầu nhìn Went đang dần thiếp đi.
Bây giờ lại không biết là đang nghĩ gì.
...
Lúc này, một góc khác của khu rừng.
Bigger dần tỉnh lại, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây là một căn nhà tranh giữa rừng trúc.
Kì quái.
A Thân cũng vừa tỉnh dậy không lâu, các vết thương chí mạng được băng bó cẩn thận, còn được đắp thêm dược liệu, hắn cũng như Bigger, đều là không biết cái mô tê gì, ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Tên khốn...em gái ta ở đâu?!”
A Thân sợ vãi nồi, điều hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Cơ thể run rẩy, mắt môi tím tái không rõ ràng, chỉ biết co người, ngồi sát vào góc nhà, lấy tay che đi phần đầu.
Mặc dù không biết là ai đã cứu hắn, còn chữa trị cho hắn, nhưng không dễ dàng gì mới sống lại từ cõi chết, không lẽ hắn lại chết thêm lâng nữa.
Bigger nhận thấy hắn thúc thủ chịu trói, Bigger cũng không khoan nhượng, quyết đoán đứng dậy dù cơ thể có đau nhức hay mỏi mệt, từ từ tiến lại gần.
Vung tay, săn cơ lại, không chần chừ gì cho một cú đấm móc vào mạn sườn của A Thân.
Chợt, không biết là cái gì can thiệp. Cú đấm móc của Bigger bị ngăn cản hoàn toàn, ép buộc gián đoạn giữa không trung.
“Ta, cứu các người về, chữa trị cho các ngươi, không phải để cho các ngươi đánh nhau!”
Không biết từ đâu vang vọng đến giọng nói của một người xa lạ, nghe không ra là của nam hay nữ, già hay trẻ cũng không biết. Nó cứ quanh đi quẩn lại bên tai của bọn hắn, như có ai đó đang áp sát vào tai thủ thỉ.
“Ai?”
Bigger cũng là rùng mình, khẽ nhíu mày nhìn quanh, hòng kiếm ra âm thanh ma huyễn đó.
Nhưng ngoại trừ hắn cùng A Thân, nhà tranh chỉ đơn thuần là vách nhà cùng chiếc giường, không hơn không kém. Ngay cả một con muỗi cũng không thấy.
Bigger định chạy ra bên ngoài rừng trúc tìm xem.
“Không cần tìm ta, ta không có thật, chỉ tồn tại trong trí nhớ của các ngươi..”
“Chỉ tồn tại trong trí nhớ?” Bigger ngưng cước bộ, khẽ hô.
Nhận ra tình huống có chút không đúng, nhưng A Thân quan trọng tính mạng hơn cả, ngó ngang ngó dọc, dự tính đường thoát thân.
Hắn dùng từ chi để bò đi, từng bước từng bước thoát khỏi tầm nhìn của Bigger, dự là chuồn ra ngoài bằng cửa sau.
Nhưng bất ngờ thay lúc này, từ giữa cổ của hắn nổi lên hư ảnh một cái gông cùm hình chữ nhật bằng gỗ ghép lại, ma quái hơn là đôi tay của hắn như bị ma xui quỷ khiến sai khiến, bằng lòng đưa vào tròng, cho van kia khóa lại.
Phần trên của gông cùm lại biến đổi, như ai đó viết lên hàng chữ đỏ tươi, ma quái như máu chảy: “Trịnh Văn Thân”.
Trinh Văn Thân, là tên khai sinh cha mẹ A Thân đặt cho, là tên cúng cơm của hắn.
“Các ngươi không cần chạy...bởi vì các ngươi chạy không thoát!”
Giọng nói kia lại vang vọng.
A Thân đã tè ra quần từ lúc nào.
Dù biết là Xích Quả ảnh hưởng, siêu nhiên hắn thấy không ít, quái vật cũng không phải là không biết đến. Nhưng cmn, nào là có cái quỷ gì ma huyễn như thế này.
“Trịnh Văn Thân, không, A Thân, ngươi là người có chút đầu óc, nên nghĩ kĩ một chút. Nếu chỉ cần có ý nghĩ kháng cự dù chỉ một chút, hậu quả người rõ..”
“Sẽ chết sao?..” Bigger không tin vào tai mình, lẩm bẩm.
“E rằng, muốn chết cũng khó..”
Giọng nói kia thì thầm.
Lúc này A Thân như chợt nhớ ra điều gì, khẽ híp mắt lại: “Ngươi cần ta làm gì, cứ nói, miễn là đừng giết ta!”
“Biết tức thời, ta rất thích. Còn ngươi thì sao, Bigger?”
Nghe thấy tên mình, Bigger khẽ run người, như vừa thoát ra từ mớ suy nghĩ hỗn loạn, hắn chỉ tay vào thẳng mặt A Thân, nói với khoảng không trước mặt: “Em gái ta thì sao? Tên khốn này gạt ta! Em gái ta chưa rõ sống chết, an nguy như thế nào? Làm sao ta còn tâm tư ở phương diện khác? Hôm nay, dù cho có chết ở đây! Ngươi cũng đừng hòng cản ta ra khỏi đây!”
Nói rồi hắn mặt kệ tính mạng, vẫn là quay người bỏ đi.
“Can đảm, dám đặt tình cảm gia đình lên hàng đầu. Ta cũng rất thích, chi bằng các ngươi đều ở lại đây, phụng sự cho ta đi..”
A Thân cảm thấy chuyến này tiêu thật rồi, từ những vọng động vừa rồi, hắn thừa biết tên kia chỉ là đang hỏi cho có lệ. Nhất là khi cái gông cùm chồng lên cổ, thì hắn chả khác nào cá nằm trên thớt.
Vừa hay Bigger là kẻ đầu to mà óc như trái nho. Không biết là Bigger không biết ăn nói làm vừa lòng tên bí ẩn kia, hay là bởi vì hắn ăn nói quá hay, quá hợp ý tên bí ẩn mà cmn cả đám đều bị bắt lại.
Kêu trời, trời chẳng thấu. Kêu đất, đất không nghe.
...
“Theo thông tin tình báo từ Tổng bộ thì tam Tướng In, On, At của đế quốc đảo nổi Alaska đều là Tầm Trung, đều thuộc hệ Xám, phông phanh là In và At đều đang ngưỡng cửa chạm đến sức mạnh của Bậc Cao, nội gián nói là hai tên đó đều có tố chất Tham Vọng.”
“Nếu đánh trực diện hoặc kéo vào Huyễn Chiến sao chép từ Huyễn Thuật của Went đều có tỉ lệ thắng không cao, chưa đến 30%.”
“Hy vọng là bọn hắn đều chưa đạt đến level 3, bằng không thì dù cho có là Đỡ Đòn mà lại dùng Nhân Bản thì rất khó đánh...”
“Nhân Bản không đáng sợ bằng Hợp Nhất..”
“Cả hai đều xêm xêm nhau, nhưng chắc Bù Trừ mới là mạnh nhất..”
Dưới màn mưa đang xối xả.
Có hai tên hề mặc vest ngồi chơi cờ Vua với nhau.
Mỗi lần tới lượt bản thân đi cờ, sẽ phải nói một câu để bàn chiến thuật. Câu giờ, tức là thua.
“Chiến Long do ba cái nội tại Linh Phục gọi ra ngang ngửa với một level 3 thông thường.”
“Tận ba cái nội tại, không thể dùng Cấm Thuật: Sao Chép để sao chép lại được..”
“Nếu đi theo con đường kia, ngươi mà có Nhân Bản thì có chồng lên nhau để kích hoạt nội tại ẩn được không?”
“Lúc đó ta sẽ không còn là Cấm Thuật Sư..”
“Ta quên mất. Nhưng Errol của Camryk's lại có tới hai nội tại riêng biệt, lại có thể đồng thời hoạt động cùng lúc kia, điều này phá vỡ bản năng của quy tắc.”
“Ta không biết chính xác nó là cái gì, nhưng mà ta biết cái nội tại Linh Phục đó không phải của hắn, đó là vật ngoại thân, giống như là đồ vay mượn hơn..”
“Thế nên Ràng Buộc do tổ hợp mang lại quá dễ dàng công phá lớp phòng ngự đó. Và vì ngươi không thể dùng Cưỡng Chế chồng lên Ràng Buộc của bản thân do tác dụng phụ của skill mang lại, ngươi không thể gỡ bỏ Ràng Buộc đó.”
“Cưỡng Chế yêu cầu tự thân quá cao, ta không thỏa được. Vì thế ta đã dùng Cấm Thuật: Sao Chép để tạo ra Huyễn Thuật để lừa dối chính chiêu thức đó!”
“Chiếu Vua, ngươi đã thua..!”
“Hắn đã hành động, tới lượt chúng ta rồi!”
“Ngươi muốn trái hay phải?”
“Phải!”
Dứt lời, hai tên hề đột ngột biến mất giữa màn mưa. Cứ như là trong thế gian này không hề có tên hề nào, chuyện vừa rồi cũng chưa từng phát sinh, đến nỗi cũng chẳng có một con cờ nào ở lại để làm bằng chứng.
Ngay lúc này, từ phía xa xa ven rìa khu rừng, tiếp nối bên kia là một vùng biển rộng lớn.
Lý Khang mang theo cả bầy chó gà chạy đến đây.
Sau khi Cảm Quan quét tới quét lui, đảm bảo không bị bọn kia đánh nhau mà liên lụy, hắn mới thở phào một hơi, nhẹ nhõm.
“Cha.. Chúng ta thật ở lại đây sao? Gió lớn quá, tụi con không chịu nổi a..”
Con gà đông tảo thu cánh, không mấy mặn mà với thời tiết đất trời nơi đây, bĩu môi khẽ than với Kiki.
Con chó trắng mắt nổ đôm đốp, kí lên đầu con gà cái cốc, lại hô: “Im mồm, người thích thì tự đi tìm chỗ khác trốn.”
Lý Khang thấy, bèn chậc chậc: “Nơi đây đích thị là gió to sóng lớn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn bão tố mà con người tạo ra. Ở đây vài hôm, cho bọn kia đi, chúng ta lại trở về ấy mà..”
Nói nói, hắn cũng không quên di chuyển cái chân để Kiki tha hồ liếm.
Không tự chủ được, sờ đầu chó theo bản năng.
“Ầu gấuuuuu, thè thè thè..”
Sướng run cả người, nước bọt lại tiết ra nhiều hơn, Kiki liền vận dụng bí kĩ Liếm Chân Thần Cấp mà nó vừa mới tạo ra.
Không ngại, không ngại a. Nó còn muốn có một chỗ trên bức tranh trên vách đá nữa là.
Cái dạng này liếm chân, coi như đã là một cái thần kĩ, Kiki dự là muốn luyện tới độ đăng phong tạo cực, lô hỏa thuần thanh rồi đem viết ra thành sách kĩ năng, lưu truyền muôn đời trong dòng họ, con cháu.
Cái này ý nghĩ, có chút điên cuồng, không hợp thói đời, nhưng luận về bám đùi, liếm chân nhân vật chính, nó nhận là số hai không ai dám tranh số một.
Nói đùa cái gì, ngươi muốn liếm chân là liếm được rồi, tranh chấp thứ hạng làm gì. Ta cho ngươi 800 cái hạng nhất, tha hồ mà tự mãn.
Lý Khang lại nói, “Làm một cái chỗ trú ngụ, gà một bên, chó một bên, ta một bên. Dạng này ngư long hỗn tạp, ta có chút không quen.”
“Phải phải, đại ca nói đúng, nói đúng lắm!”
Cặp mắt Kiki ti hí, nhìn về đồng loại, quát: “Còn đứng đó làm gì? Không mau làm việc đi? Chờ ta làm nhà sẵn rồi nhảy vào ở luôn à?”
Nó nói, làm bầy gà chó tán loạn cả lên nhưng một lát sau, đâu lại vào đấy, phần mình mình làm, phần người người làm.
Lý Khang cười đắc ý, bất ngờ hắn ngẩn đầu lên nhìn bầu trời trong xanh cao vút ở tít ngoài biển xa.
Nơi đó tựa như các ngôi sao trên bầu trời vào ban đêm một dạng.
Lít nha lít nhít các đốm nhỏ li ti, không nhìn ra là gì. Nhưng hắn biết, đây là nơi con người cư ngụ.
Có chút lạc lõng, đơn côi.
Dám chừng bầy gà chó này là do bệnh tâm thần phân liệt khiến hắn bị ảo thanh, ảo giác không chừng. Có lẽ không hề có gà chó nào cả, không có Kiki lông trắng hay lông xanh nào.
Hết thẩy đều là do hắn cô đơn giữa tự nhiên này trong thời gian hãy còn quá lâu. Khiến thân thể không mấy tốt đẹp, giờ càng lại thêm chồng chất bệnh tật, trí mạng là bệnh này thuộc về khoa tâm thần, không có thuốc chữa tận gốc.
Hoặc là có biện pháp để trị tận gốc là quay về sinh sống dưới xã hội con người. Nhưng mà điều này là bất khả thi.
Thái độ chán ghét con người không biết từ đâu mà đã dần chất thành đống, nếu gượng ép tiếp tục sẽ là một vấn đề.
Đến lúc này, mặc kệ là bệnh hay là thật, sống vui vẻ ở hiện tại mới là chân lý, còn là tương lai hay quá khứ, điều đó không là quan trọng.
Một cái đã qua, một cái không thể lường trước. Suy nghĩ nhiều càng thêm mệt não, mà hắn, Lý Khang, làm gì có khả năng phí năng lượng vào chuyện đầu óc.
Cứ như thế, vòng tuần hoàn ác tính này cứ tiếp tục lăn bánh.
Không, vốn dĩ nó chưa hề dừng lại.
...
Nhóm thứ hai, không, thứ ba đặt chân lên khu vực DD21 đến từ quốc gia biệt lập Yogen Fruz, dựa theo hình chiếu vuông góc từ trên xuống, chiếu lên tọa độ địa lý chính là vịnh Yogen.
Tên là Yogen Fruz cũng là vì để dễ bề phân biệt với khu vực địa lý cũ. Điểm này khác biệt với các quốc gia khác, tiêu biểu là Camryk's.
Vốn dĩ, quốc gia này biệt lập không chơi với ai, không giao du với bất kì kẻ nào, bế phong tỏa cảng từ đâu mấy đời người trị vì trước, không hề liên quan đến Xích Quả ảnh hưởng.
Đành rằng, sức mạnh của eSP-er ở đây càng là một dấu hỏi không thua kém gì Camryk's.
Luận về phương diện này, không thể lấy chính trị - quân sự nguyên bản ra đo. Đây là khập khiễng, vô nghĩa.
Tỉ như đế quốc Alaska trước đây dễ dàng xâm chiếm một góc của quần đảo Heekcaa, thế nhưng khi thời thế thay đổi, Xích Quả ràng buộc, Alaska lại cắt một phần đất trên đảo nổi để ổn định thế cục khi quần đảo Heekcaa đã cho eSP - er giả làm sứ giả đến hỏi thăm.
Này là chuyện của hơn một năm trước, để chương khác nhắc đến.
Quay trở lại vấn đề.
Mặc dù là cái Yogen Fruz này bí ẩn bỏ mẹ, nhưng không ai chịu làm kiến đầu đàn, bỏ quân ra để đánh thử, thăm dò thực lực của Yogen Fruz. Đây là ngu ngốc, mà lợi ích chưa chắc đủ để bù đắp thiệt hại, chưa kể các quốc gia khác vốn không hề công khai những chuyện liên quan đến eSP – er nên đành là cứ để nó như vậy.
Không có lý do chính đáng, cũng không dám chắc phần thắng, thế nên khi Yogen Fruz cho người đến khu vực này đã gây nên không biết bao nhiêu con mắt dòm ngó.
Để ý thực lực là phụ, cốt là con đường tiến hóa.
Một thế lực không biết lớn nhỏ, mạnh yếu lại dám đương đầu, cố chấp cho người đến triển khai ở DD21.
Nói ra có phần hơi khoa trương, nhưng dám chừng hơn non nửa thế lực cát cứ tứ phương dòm chừng ở chuyến này e là Yogen Fruz chứ không phải vật chất đặc quánh (Detter).
Vấn đề đầu tiên cũng là duy nhất của nhóm Yogen Fruz chính là làm sao để nhóm khác không quá chú ý để mình trong khi bản thân lại sáng rực như ngọn lửa trong màn đêm.
Mặc dù va chạm giữa các bên để tranh giành thông tin, cản trở đối phương, hay cướp đoạt tài nguyên là có, nhưng không thể nào để bị giám sát 24/7 được.
Thế nên ngay từ lúc bắt đầu, nhóm hai người của Yogen Fruz đã chơi lớn.
Một Xạ Thủ hệ Xám sẽ kích hoạt nội tại Linh Phục để tiến vào trạng thái ẩn thân, tránh bị dòm ngó.
Linh Phục: Áo Choàng Tàng Hình.
Người còn lại không biết dùng cách gì mà có thể hòa hợp hai dòng vật chất Bureitter và Arayeitter lại với nhau, dùng ý chí kiên định như sợi dây để trói buộc vận mệnh, lại tựa như cái chìa khóa mở ra con đường tiến hóa vô hạn như Lý Khang theo bản năng đã từng làm.
Trên phương diện này đã bỏ rơi Camryk's một khoảng.
Đồng Bộ: Tự Nhiên; hòa mình vào thiên nhiên, là một phần của tự nhiên và ngược lại.
Dù có là kĩ năng cao siêu đến thế nào đi chăng nữa, mục đích của bọn họ cứ là không muốn bị người khác chú ý.
Nhưng làm sao mà bọn họ có thể qua mắt được llama của Went, thứ công cụ dạng cảnh báo không nhìn ra bằng mắt thường? Hay như kẻ chuyên lôi móc bí mật của kẻ khác lại giữ khư khư riêng phần mình như một trong hai anh em nhà Trigger?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]