Chương trước
Chương sau
Ngươi là cái nữ nhân ác độc nhất mà ta từng được biết.

Đánh hắn bầm dập xong lại chiếm tiện nghi của hắn. Cmn trên đời này làm gì có thứ chuyện tốt như vậy?

Zenbos âm thầm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của nhà Went, cũng bởi ngoài chửi thầm ra hắn cũng đếch làm được gì hơn.

Khống chế thành công, Went cũng không vội đi công phá thành trì gì, vốn là tranh thủ nghỉ ngơi, sau đó lại tiến sâu vào trong khi vực có nguồn năng lượng vật chất đặc quánh (Detter) phát ra mãnh liệt kia.

Lại nói, bức sóng của Detter không những không thuyên giảm đi theo thời gian, ngược lại là càng ngày càng cao, đến cả Went không cần dùng máy móc cũng cảm ứng đến, mặc dù là đang ở trong Huyễn Cảnh.

Đây là một cái cơ hội, lại càng là một cái thách thức.

Went biết, ngoài bản thân cô ra thì không còn ai đủ khả năng để đi sâu vào trong đó. Mà đi vào được là một chuyện, đi ra được lại là một chuyện khác.

Chưa kể, nếu cô bỏ mạng tại đó, Huyễn Cảnh vĩnh viễn sẽ không thể lại mở ra thêm lần nào nữa. Những tù binh bắt được ở bên trong chính là bị vây đến chết.

Bên thiệt rõ là nặng hơn bên được, cô càng phân tích càng cảm thấy không đáng gì cho cam.

Thế là trong kế hoạch của Went chính là hồi phục đủ lâu rồi thì vác người đem chạy.

Thật là lý tưởng.

...

Lúc này, Camryk's.

Tjader vốn là rã rời hai chân, miệng thở hồng hộc, mặt xanh môi tím nhưng vẫn cố vắt chân lên cổ chạy.

Cái gì mà nói nếu chạy không nổi thì sẽ trả về nơi sản xuất? Cmn thằng nào nói chuyện nghe đơn giản vậy, sau lưng hắn là ánh sáng từ roi điện từ chập chờn, sẵn sàng quất vào lưng hắn nếu vận tốc chạy giảm xuống.

Hắn thực sự hoài nghi cái máy này vốn được tạo ra là để nhằm vào bọn lính mới như hắn.

Mỗi năm tuyển binh hai lần, chỉ cần tạo một ngàn cái máy há có thể dùng đến hết nhiệm kỳ của Nữ Hoàng.

Thằng nào chạy chậm, bị roi điện quất. Thằng nào không chạy, thì bị điện giật tới khi chạy mới thôi.

Tjader thấy rồi, cái kia là bạn chung phòng của hắn chính là ngang bướng không chịu chạy thế là bị giật điện tới chết.

Loại này chết chóc, hắn cá không phải chỉ có duy nhất một người, lại càng không phải nói mỗi năm có bao nhiêu người chết chỉ vì không chạy.

Tính ra là chưa qua ba năm, mới được 3 – 4 lần luyện binh eSP – er gì đó mà hắn nói như đúng rồi.

Trước là chạy đến kiệt sức mà chết, sau là không chạy bị giật điện mà chết; chạy được cứ chạy, còn sức thì vắt chân lên cổ mà chạy.

Hắn chạy, không ăn uống, tiêu tiện gì mà cứ chạy. Thậm chí cũng chưa từng nghĩ qua bản thân đã chạy được bao nhiêu km, cũng không màng đến năng lượng ở đâu mà cung cấp cho hắn.

Sắp chết đến nơi, Tjader làm đếch gì nghĩ nhiều được như vậy.

Trời tờ mờ sáng, Coiling đã đứng ở đài quan sát từ lúc nào. Liếc ngang qua sân vận động bên dưới, chưa đến 200 người.

Hắn lắc đầu ngao ngán.

Số lượng hay chất lượng đều kém cỏi so với kỳ trước. Hắn nhớ lần trước mặc dù đại đội không đạt đủ 300 lính mới nhưng ở ngày chạy đầu tiên, số người bị đào thải chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Còn lần này, nhìn xem, gần một nửa đại đội cmnr.

Hắn nên trách ai đây? Gen bước đầu của bọn hắn quá yếu kém? Đi kiện cáo cấp trên? Huấn luyện nghiệp vụ không có? Đi kiện bản thân?

Kiện cái xxx.

Hắn còn chưa huấn luyện ngày nào đâu? Chỉ mới chạy hôm đầu tiên mà đã thất bại như thế rồi.

“Chọn lọc tự nhiên luôn đúng. Ngươi không đáp ứng được thì cút nhanh, đừng tốn thời gian đôi bên.”

Cái quan niệm này là câu cửa miệng của người huấn luyện cho Coiling chính là Went truyền đạt. Giờ hắn răm rắp nghe theo, tự nhiên cho là phải, huấn luyện hai lứa rồi, hắn cũng truyền dạy câu này. Người không biết còn tưởng là hắn sáng tác ra.

Nghĩ đến đây, hắn lạo nhớ đến crush của mình, không biết giờ này người ta đang làm gì, có vui vẻ cùng ai không.

May mà Went không phải Bí Thuật Nhân, nếu không e là Coiling không toàn thân rồi.

Đợt này thất bại ngay từ vòng gửi xe, Coiling cũng không định tìm biện pháp cứu vãn gì cho cam. Hắn dự là để cho rụng vài thằng nữa, càng ít càng tốt, tới vòng sau rồi lại cho thêm tí khắc nghiệt. Vốn đã ít cmnr, hắn muốn lấy chất bù lượng, lấy lợn què chữa thành lợn lành, chữa không được thì đem đi nướng.

Thế là xong, hết chuyện.

Ngắm cũng đủ rồi, Coiling quay người, về phòng ngủ tiếp.

Đúng vậy, đang ngủ ngon lành hắn vô tình nhớ ra bản thân mới có nhiệm vụ huấn luyện, hắn còn chưa nhìn qua đâu, thế là lật đật chạy ra đây xem một tẹo, chốc, lại chạy về ngủ tiếp.

Coiling chính là ngẫu hứng như vậy, lại ngâm:

“Ôi..Went ơi, vì nhớ nàng, nửa đêm ta còn thức...”

Lộp cộp lộp cộp

Từ xa vang đến tiếng bước chân.

Rất may, rất may không bị ai nghe thấy, Coiling hú hồn chim én chạy một mạch về phòng.

Nửa đường hắn đụng phải một người, người này cao tầm mét bảy, cũng mặc áo choàng, tướng người vừa vặn, không biết là nam hay nữ.

Vô tình va phải người kia một cái, Coiling cũng không thiết xin lỗi gì, kéo người đi luôn.

Nào ngờ, sát khí phi trùng thiên nhắm vào Coiling mà đến. Sát thủ vốn dựa vào giết người mà thành danh, cớ sao lại không quen thuộc cái này mùi vị. Theo bản năng, Coiling dùng Tam Bộ Kình Ngư lướt đi một đoạn, thật xảo, một nhúm tóc vì không theo kịp mà bị cắt gọn.

Quay đầu nhìn lại, hắn hít một hơi lạnh.

Người kia làm sao có thể cho hắn kịp phản ứng, một đợt gió thổi, người đó đã áp sát hắn.

Coiling bất đắc dĩ lấy vũ khí của mình ra chống đỡ cái vuốt sắc nhọn đang vồ đến.

Keng.

Chân trái chống trụ, cơ thể lấn tới, chân phải bồi một đòn đạp ngang trực diện.

Coiling đạp người kia nhưng hắn mới là kẻ lảo đảo, tựa như vừa đạp vào tảng đá, thân cây đồng dạng.

Nhận ra không thể kết thúc trong thời gian ngắn, Coiling liền xoay người chạy.

Kẻ này sức tấn công ngang hắn, nhưng mức phòng thủ lại cao hơn hắn một đoạn. Luận về phương diện tấn công cơ bản, hắn đã thua, cần gì nói đến khi dùng chiêu thức. Mà vốn dĩ, sát thủ đánh nhau trực diện chưa bao giờ ăn qua bất kì ai, kể cả có là một xạ thủ cùng cấp! Sát thủ chỉ có thể một kích tất sát, được ăn cả ngã là chết.

Thế thì làm sao hắn có thể ở lại đôi công với đối phương được, chạy là thượng sách.

Mặc dù vừa đánh vừa nghĩ, nhưng phản xạ của Coiling không hề chậm, chỉ cần đôi mắt của hắn còn nhìn thấy thì trong mắt hắn không có gì đủ nhanh. Đôi mắt lảo liếc, cố gắng định vị người kia mặc kệ bản thân đang không ngừng di chuyển ngược theo hình chữ Z nhằm kéo dài thời gian.

Coiling thấy người này mặc dù mang áo choàng nhưng chưa chắc là người của Camryk's, rất có thể là nội gián? Vì người trong giới eSP – er từ Tầm Trung đổ lên trong nội bộ, không ai là hắn không biết cả. Chưa kể kẻ này tính tình cục súc, nóng tính lại càng không phải người của Camryk's.

Có thể lúc này Coiling còn mớ ngủ, không mấy tỉnh táo, lại chịu kích thích bất ngờ khiến cho não bộ không duy lý. Chưa kể là hắn vốn là kẻ hơi hướng đa nghi hóa, cái gì có thể hợp lý hóa cho việc trước mắt thì cứ vơ nó vào, đúng sai tính sau.

Coiling mà bình tĩnh một chút thì có thể phần nào giải quyết vấn đề rồi.

Người kia thấy vậy mà cũng rất lợi hại, bám theo Coiling mãi không buông, đến khi trời trở sáng, hai người cũng chạy quanh mấy vòng cái tầng lầu này, mới coi là nhượng bộ tha cho Coiling.

“Này mẹ nó, thứ ác độc dọa cho ta chạy tỉnh ngủ là yêu nghiệt phương nào đây? Ăn no rửng mỡ rồi hay sao, nửa đêm vô tình đụng phải thôi mà truy sát ta tới sáng.. Ta cmn hết nói nổi rồi!” Coiling vỗ bàn nói với đồng bạn bên cạnh, chốc hắn nhìn ly nước của đối phương mà kéo một hơi, không ngại bốc thêm miếng khoai tây chiên mà bỏ vào mồm.

Nạn nhân của vụ việc, à không, đồng bạn của Coiling là Bobapop thở dài một phen, này mẹ nó ngươi cũng đừng có ác độc theo như vậy được không, đồ ăn sáng của ta bị ngươi hốc mẹ nó một nửa.

Đúng là bị giận cá chém thớt, oan ức mất mẹ phần ăn sáng, Bobapop cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, ai bảo hắn đánh không lại Coiling chi.

Coiling biết làm người không làm súc vật, không thể ăn không của đồng nghiệp như vậy, hắn huých bả vai Bobabop nói: “Tin chiến sự đây, ta nói cho người nghe coi như huề phần này cơm.”

Bobapop ti hí con mắt, nghe Coiling nói cũng trợn to lên, phát sáng như đèn pha ô tô. Cái này Bobabop vốn chính là một sinh viên thông thường nhưng có máu đam mê chơi trò chiến thuật, cũng có vài phần bản lĩnh, thường xuyên đi thi đấu chuyên nghiệp. Giờ thế giới xảy ra sự kiện y hệt như trong game, đây chẳng phải lúc hắn trổ tài, phát dương làm quan rồi hay sao?

Cái này tình tiết nào có đơn giản như vậy, cuộc sống mà, đâu phải như trong tiểu thuyết đâu. Bobapop trải qua một hồi lộ trình của nhân vật phụ không đáng nhắc tới, thường xuyên nghe tin chiến sự để thỏa mãn cái tôi bản thân, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

Hắn không kìm lòng được, thúc Coiling: “Nói, ngươi nói đi. Phần cơm này có là gì, ta có thể bao ăn ngươi tháng này luôn!”

“Thật??”

“Thật! Thằng nào nói xạo làm chó!”

Coiling ngẩn đầu nhìn tứ phương, thấy không có mấy ai, liền lấy tay kéo đầu Bobapop lại thỏ thẻ: “Ta nghe tình báo nói bên Alaska định thả thêm quân để kéo dài thời gian cho chính quốc đánh Heekcaa..”

“CÁI GÌ??”

Một mặt hoài nghi Bobapop bị Coiling lấy tay bịt mồm, “Đại ca, ngươi không muốn sống nữa thì còn ta, ta muốn sống!”

Bobapop cố gắng gỡ từng ngón tay của Coiling ra, thở phì phò: “Ngươi cmn, đi vệ sinh không có rửa tay sao?”

Coiling nhìn đôi tay mình, mắt lảo đảo, như có suy nghĩ: “Tựa hồ là như vậy!”

Bobapop phục, hắn thực sự phục. Bị người ta dí chạy suốt đêm, đem dọa cho sợ, sợ rồi thì đi vệ sinh, đi xong không thèm rửa tay, sau đó còn lấy cơm của mình ăn ngon lành, cuối cùng là chụp lên mỏ mình.

Hắn nhớ hắn không phải Xạ Thủ, làm méo gì mà xui dữ vậy không biết.

Liên quan đến “chính sự”, quân sư Bobapop cũng không quản nhiều như vậy làm gì, lại nói: “Nếu Alaska muốn đánh bên khác mà cử thêm người làm nhiệm vụ thì chắc chắn hở sườn, sức phòng thủ không đủ mạnh, ngộ nhỡ hai nước nào đó tùy ý bắt tay nhau, e là Alaska sẽ không còn!”

“Cũng là..”

“Hoặc trừ khi Alaska tự tin chính minh, không ngán bố con thằng nào, hoặc là có chỗ dựa khác, hoặc là nghiên cứu về wm có thành tựu. Mà Alaska là nước lớn, nuốt biết bao tiểu quốc rồi, chạy lên đảo trời cũng là nước lớn, thì dựa hơi thằng nào được. Nên suy ra, bọn chúng là có đột phá mới, không ngại bị đánh hội đồng!”

“Nếu thật như thế?”

“E là sẽ cho binh tiếp viện chơi món hàng này để thử tính thực chiến, có thông số kết quả liền đánh vào Heekcaa cũng không muộn!”

Coiling run run, không tin vào tai mình, hắn cau mày nhưng lại thì thào trong lòng: “Went..”

“Went cái méo gì mà Went? Ngươi đếch lo là Alaska đánh hay không đánh Heekcaa gì cũng sẽ cọ cọ Camryk's hay không?”

Coiling một mặt mộng bức, ngơ ngác hỏi: “Ý gì?”

Bobapop cũng coi là người kiên nhẫn, lấy ngón tay chấm lên vũng nước dưới chân ly nước, nói: “Cái vòng tròn lớn này, là Camryk's. Mấy năm trước nghiên cứu cái gì cùng cái gì, đào đâu ra năm mạng người. Sau đó không biết vì sao mà lạc mất, cuối cùng trước sự kiện Xích Quả xảy đến mới cho người đi tìm năm cái mạng kia..”

Coiling gật gù, “Đúng, đây là thông tin tuyệt mật mà ai cũng biết! Không, là Tầm Trung đổ lên mới biết!”

Bobapop lại vẽ lấy một cái hình vuông, có bốn chấm ở góc, “Bốn chấm này là bốn trong số năm sinh mạng năm xưa để lọt mất, còn một người khác là bị bắt nhầm!”

Hắn lại vẽ một cái tam giác, không, là một cái ngôi sao sáu cánh từ hai tam giác chồng lên nhau, “Lúc đó, vì người bắt nhầm này mà công tác nghiên cứu cách đối chọi với tiểu quái của Xích Quả rất khó khăn. Hẳn là ngươi phải biết?”

Coiling như không nghe thấy, từ chối cho ý kiến.

“Rồi, bắt đầu từ đây mà vấn đề xuất hiện rồi. Người đi truy tìm mấy sinh mạng kia ban đầu là quốc gia của chúng ta, nhưng người bắt được đám người đó lại là tiền thân của đế quốc Alaska bây giờ. Lúc đó hai bên vẫn là một, chưa chia đàn sẻ nghé, nhưng vì tranh chấp mâu thuẫn lợi ích, tranh nhau làm anh hùng cứu thế mà dẫn đến việc là..”

“Năm người đó, bị nhào nặn lại làm một để trung hòa cân bằng, nghiên cứu ra làm ba loại vật chất kì dị. Nhưng về sau mới biết có lẫn nhân loại huyết thống nên gây ra tranh chấp, chính là xem xem có dùng kết quả nghiên cứu này hay không. Nếu có thì tiến hành thí nghiệm ngay lập tức, không có thời gian để chậm trễ. Còn nếu không thì phải lập tức cử người đi bắt bọn tiểu quái của Xích Quả để nghiên cứu lại từ đầu.”

Coiling chen ngang, mặc dù có mấy phần không vui nhưng Bobapop cũng nể tình lại nói: “Đa số mọi người đều đồng ý là làm lại từ đầu, dùng hỏa lực hòa hoãn một chút tiểu quái, mặc dù không mấy ý nghĩa. Nhưng mấy cha còn lại thì nhất quyết không chịu, lôi ra đủ lý do, nào là không có thời gian, nào là cam đoan không thể tìm được thứ thay thế những mẫu vật này... Lúc này, chính là cái người có công bắt được các mẫu vật cũng là người nằm trong nhóm nghiên cứu liền không chịu nổi mấy lý do vớ vẩn kia, công sức hắn nghiên cứu bấy lâu, không lẽ đổ sông đổ bể, thế là liền làm con chuột bạch đầu tiên, làm một eSP – er đầu tiên của nhân loại!”

Bobapop uống một ngụm nước, lại nói: “Bên ngoài ai cũng nghĩ Camryk's là nước đi tiên phong trên lĩnh vực eSP – er, nhưng trên thực tế, khi xưa lũ người đó chính là ăn cắp thành quả của Alaska khi thấy phe Alaska thành công, sau cùng mới dẫn đến việc tan đàn sẻ nghé! Ngươi nói, bây giờ Alaska có điều kiện rồi, lại là một đế quốc, thì bọn hắn có quay về hỏi thăm đồng đội khi xưa hay không?”

Coilinh đứng lên, nói: “Ý người nói ta hiểu, nhưng không thể vì chuyện có bé tí thế mà Alaska đem người đánh Camryk's được!”

“Bé tí?”

Bobapop cũng đứng lên cười, “Vì sao ngươi trở thành eSP – er? Đó là chuyện “bé tí” sao?”

Nói xong, Bobapop liền rời đi, bỏ mặc Coiling đứng đấy run rẩy.

Là sợ hãi, là bất lực trước cái mạnh, trước vật thống trị.

Sau đó là thống khoái, là ngạo mạn khi có được sức mạnh để trở thành kẻ thống trị để đi bắt nạt lại kẻ năm xưa từng hành xác mình.

Cái Bobapop nói, cuối cùng hắn cũng đã hiểu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.