Chương trước
Chương sau
Chừng đâu nửa ngày trôi qua, số kiến trúc hắn phá hủy đã quá 50.

Hạ kia lần nữa lại buông mình trên những ngọn phố trầm tư, nắng cũng đã trải dài trên những ngả đường vắng lặng, những hàng phượng buồn nhuốm màu đỏ chót. Tjader ngồi đấy lắng nghe tháng sáu ùa về, nhẹ nhàng và bất chợt.

Ngày này năm trước, hắn hãy còn gồng mình đương chội nơi công trường đang xây dựng tiệm Café wibu gió vàng phía đông bắc vùng Morioh. Tiệm Café ấy không lớn, chỉ thế mới có thể thuê hắn, bằng chút ít tiền công, hắn có thể nuôi sống gia đình mình. Sau đó ít lâu, hắn đi theo những ông chú ở lân cận, theo người ta ra vùng biên để xây dựng công trình lãnh thổ, cùng một chút công việc thủ công làm lúc về đêm hắn đã có thể cho em mình đi học. Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến, như những gì đã được viết ở trong truyện. Sau tất cả những biến cố đấy như thước phim chiếu chậm đang bày ra ở trước mắt hắn.

Tjader ngả người nằm xuống, tận hưởng cảm giác băng lãnh của những tảng đá mang đến giữa trưa hè nắng nực.

Hắn không bị wm cắn trả, wm như đã là một bộ phận trên cơ thể hắn, hắn dùng quá nhiều, chỉ là đang kiệt sức một chút mà thôi.

Lúc này trong tầm mắt của hắn, xuất hiện bóng dáng một cô gái, nếu hắn nhớ không lầm, đây chính là eSP – er đi tiên phong lúc sáng.

“Chuyện gì?” Tjader nghi hoặc dò hỏi.

“Ta thấy ngươi đang mệt mỏi, nên muốn bảo hộ ngươi chốc lát, dù sao thì ngươi không chỉ cứu bọn ta, mà còn tìm ra lối đi đúng đắn!”

“Không cần, cảm ơn, không tiễn!”

Tjader lạnh lùng nói.

Người kia cũng coi như không, quay đầu bắt chuyện với tên đầu trọc, ả ta bái một cái, “Thưa sư phụ, mong ngài chiếu cố cho thiếu niên này, ta lo là một lát có người không hiểu chuyện, vọng động ra tay với hắn.”

Tên hòa thượng hiểu, vờ như không hiểu, “A Di Đà Phật, mong nữ thí chủ cứ yên tâm. Bần đạo ắt có suy tính chu toàn!”

Tjader mù mịt, không phải hắn vừa mới cứu mọi người sao? Vì đâu mà còn con dê mắt mù nào nhằm vào hắn nữa?

Dẫu thế, hắn tin chắc rằng với sức mạnh hiện tại của bản thân, hắn có thể đương cự với bất kì thằng nào, nhưng giả sử là bị chơi hội đồng, mọi chuyện sẽ khác.

Hắn lồm cồm ngồi dậy, trước khi làm rõ mọi chuyện, há bất an có thể khôn nguôi.

“Ngươi nói vậy tức là sao?”

“Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Thứ nhất là ngươi để cho một đợt người chết rồi mới hành động. Mà đồng bạn của đám người đó sao có thể tha cho ngươi? Cho ngươi sống đến giờ này cũng là vì lợi dụng ngươi mà thôi! Thứ hai là ngươi phá chén cơm một số người, người ta thấy ngươi liền cảm thấy không thoải mái. Giết ngươi thì chắc sẽ không, nhưng có xin ngươi cánh tay hay cái chân thì ta không biết.”

Ả ta lại quay người, giơ mấy ngón tay ra nói.

“Cái thứ nhất thì ta hiểu, ý thứ hai của ngươi là sao?”

Tjader tiến lại gần hòng tạo uy áp kẻ bề trên, hắn chất vấn thay vi hỏi.

Tên hòa thượng gật đầu với hắn, vẻ mặt nghiêm trọng, đáp thay: “Có vài người coi đây là một nghề, một cái cần câu cơm, kiếm tiền từ đó. Việc thí chủ làm, quả thật rất tốt đối với mọi người nhưng đồng thời cũng đang triệt tiêu đường sống của họ…”

Tjader cắt ngang, “Ý ngươi là ngay từ đầu đã có một số kẻ cố tình trà trộn vào đây. Sau đó tranh thủ những lúc tổ chức huấn luyện để kiếm tiền từ đó?”

“Ngươi nói đúng nhưng không phức tạp đến vậy, nghĩ đơn giản là trong một lớp học sẽ có học sinh giỏi, học sinh kém. Những học sinh kém này sẽ trả tiền cho bọn học sinh giỏi để bọn hắn làm bài hộ, hoặc là cho chép đáp án. Một bên cần tiền, một bên cần điểm. Đơn giản, dễ hiểu.”

Nữ nhân kia nói.

Tjader hãy còn nghi hoặc, lại hỏi: “Vậy tại sao không hối lộ cho giáo viên?”

“Giáo viên? Đội trưởng? Hay là ai? Một người ngươi chưa từng gặp mặt?”

Nghe vậy, Tjader chỉ biết sờ sờ mũi chứ không nói gì. Nào chỉ là gặp mặt, bọn ta còn giao lưu với nhau, mà không chỉ một, ta còn gặp tới hai người nữa là.

Nhưng mà nữ nhân kia nói đúng, không sai. Tình cảnh hiện tại của hắn có chút ác nghiệt, bây giờ nhìn như không có gì nhưng ai biết được lát nữa vào trong có ai nhảy đến phốc phốc vào ngực hắn hai đao hay không.

Bỗng hắn nghĩ ra một biện pháp. Sau đó, không nói không rằng, đi tiên phong vào trong.

Nữ nhân kia bất đắc dĩ nhìn xem tên hòa thượng, ý đồ dò xét nhưng chỉ nhìn thấy trên mặt tên đó vẫn treo nụ cười làm tít hết cả mắt, cảm giác giống như đang cười nhạo ả, khiến ả khó chịu không ít.

Sau cùng, dòng người nối đuôi nhau, tiến vào trong mật đạo như đã từng.



Bậc thang uốn cong, xoắn ốc lên.

Tjader chầm chậm bước đi, trong lòng thầm đếm số bậc thang để tính ra khoảng cách.

Trước mặt hắn là vô số bàn tay đang dò đường, sau lưng hắn cũng vậy nhưng là để đề phòng bị đánh lén. Tổng thể trông hắn khá kì dị, nhưng đây là biện pháp tốt nhất mà Tjader nghĩ ra được.

Điều hắn cần làm bây giờ, quan trọng hơn cả thảy chính là bảo hộ chính mình, có thông qua kì huấn luyện hay không cũng không cần thiết, dẫu vậy hắn cũng có chút hiếu kì mục đích ẩn sau bài huấn luyện này.

Bài đầu tiên: chạy bộ, tăng cường thể lực. Rất có thể bài thứ hai nghiên về mảng đầu óc, tỉ như trò chơi chiến thuật hay giải đố gì đó hoặc là kết hợp cả hai.

Vòng đầu tiên, sử dụng đầu óc kia đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng, không những vậy hắn càng tin chắc rằng, yếu tố thiết yếu trong bài huấn luyện này chính là từ khóa “tập thể”.

Thử nghĩ, nếu như vừa rồi không phải là Tjader thì có ai có thể làm được như hắn, không chết mấy mạng quả thực rất tiếc.

Ngược lại, hắn cũng không chắc rằng lần sau bản thân có còn may mắn nữa hay không.

Vừa đi vừa nghĩ, hắn đã đến trước một cửa một gian phòng.

Cánh cửa nhìn có chút hiện đại, là loại cửa kính tự động mở, có thể nhìn thấu bên kia.

Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Bên kia cánh cửa là mê cung gương, thứ đồ chơi được ưa chuộng những năm gần đây, tức là trước khi Xích Quả hiện thế.

Nhìn thì đơn giản, nhưng khi áp dụng vào bài huấn luyện thì nó không đơn giản chút nào. Quả thực là vậy, theo Tjader quan sát rồi phán đoán, không chỉ đơn thuần có gương mà còn có gương hai chiều, mặt kính, thủy tinh các kiểu. Tức là mỗi bước đi phải suy tính cẩn thận, không chỉ tìm được lối ra trong ma trận kia, mà còn phải quan sát kĩ lưỡng, bước nhầm vào ô thủy tinh được ngụy trang, chính là vạn kiếp bất phục.

Nghĩ tới đó, Tjader không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Hắn thu hồi wm lại, ngồi chờ con lừa đầu trọc kia lên tới để suy nghĩ biện pháp đối ứng.

Vừa đặt mông ngồi xuống còn chưa nóng đít, hắn đã thấy tên hòa thượng song hành cùng với nữ nhân kia.

“A Di Đà Phật! Đã để thí chủ chờ lâu!” Tên hòa thượng vẫn duy trì bộ mặt thèm đánh như cũ, chấp tay bái một cái.

“Làm sao sự phụ biết là ta đang chờ ngươi? Có thể ta đang nghỉ chân đâu?” Tjader ương ngạnh hỏi.

Tên hòa thượng thì cứ cười mãi mà không đáp.

“Ngươi ngồi đây mà không đi tiếp, ắt là đường khó đi, ngươi đang đợi vị sư phụ này đến mách nước cho, vì lúc trước cũng là như vậy.” Nữ nhân kia khó chịu xen ngang.

“Tùy, ngươi muốn nghĩ sao cũng được. Muốn đi thì ta nhường lối cho đây.”

Nói nói, Tjader thật lòng đứng lên nhường đường cho nữ nhân kia.

Ả hừ lạnh một tiếng, đương đương đẩy cửa kính đi vào, một trận cuồng phong liền quét qua, lạnh lẽo. Con ngươi của ả phút chốc co rút lại, Arayeitter trong cơ thể không an phận cọ ngoạy mãnh liệt nhưng đã đâm lao rồi thì phải theo lao, ả ta không do dự mà đặt chân vào phạm vi bên trong căn phòng.

Rột rột.

Ô gạch bên dưới bỗng nhiên nứt ra, lan tỏa như hình mạng nhện, ả ta kịp thời phản ứng, vội nhảy qua ô gạch khác. Nơi ả vừa đứng trông nháy mắt đã trở thành hố đen sâu không thấy đáy.

Tjader nhìn qua, không khỏi ngưng trệ trong giây lát. Hắn đã từng nghĩ, đã từng suy tính nhưng không ngờ nó lại quá hung bạo đến như này. May là hắn đã đúng, chờ đợi là hạnh phúc, nếu hắn hấp tấp, lỗ mãng, ắt chưa chắc có thể tránh thoát như người phụ nữ kia. Bất thình lình, hắn quay đầu nhìn tên hòa thượng kia, nhưng lần này không đợi hắn mở miệng, hòa thượng đã nói: “Thí chủ muốn làm gì thì làm, đừng suy lo quá nhiều. A Di Đà Phật!”

“Ta suy lo sao? Đúng thật là suy lo..hm.” Tjader lẩm bẩm.

Suy cho cùng, hắn có biện pháp thông qua vòng này nhưng không chắc có hợp quy cách hay không. Mà cái hắn lưu tâm không phải là giá trị khi thông quan, mà là ý nghĩa đằng sau nó.

Tỉ như có người muốn học giỏi để có được danh vọng, phần thưởng. Nhưng cũng có người, muốn học giỏi là để được học lượng kiến thức mới ở đẳng cấp cao hơn.

Cái dạng người thứ nhất mang tính chất là truy cầu mục đích; loại người thứ hai mang thiên hướng xem đó như là công cụ, phương tiện.

Tjader thuộc vế thứ hai.

Đúng là Tjader đã suy lo không ít, lời tên hòa thượng nói chẳng qua là giọt nước tràn ly, cấp cho Tjader một cái cớ để hắn tự do hoạt động mà thôi.

Lúc này, các nhân vật quần chúng cũng đã kéo rất đông ở phía dưới đang chờ động tĩnh của Tjader, nếu hắn không hành động, khéo có thể xảy ra án mạng thật.

Nghĩ vậy, hắn không còn vướng bận gì, lập tức xoay người đi vào trong.

Nhẹ nhàng nhảy qua ô gạch như hố đen kia, Tjader đứng đúng trên ô gạch mà nữ nhân kia đã đi qua. Sau đó, wm từ sau lưng tuôn ra, nhanh chóng biến thành hàng ngàn hàng vạn cánh tay có hình hài không đồng nhất.

“Thiên thủ Tjader!”

Hắn gằng giọng, cốt là để vả mặt lũ bê con đang có ý đồ làm thịt hắn, sẵn tiện phát một cái thông báo cho những eSP – er khác: “Không nên vọng động, nhất là đối với một con đường tiến hóa dị biệt!”

Những cánh tay kia, như thường lệ, hiếu kì đánh giá xung quanh, sau đó, dưới sự khống chế của Tjader, chúng mau chóng trở lại vị trí của mình, sẵn sàng chờ lệnh.

Phút chốc, những bàn tay đó chia ra làm bốn nhóm chính, hai nhóm phân trái phải, hai nhóm thành trên dưới.

Những bàn tay thuộc nhóm trái phải ngay lập tức dùng sức bấu chặt những bờ viền phía trên của mặt kính, nhẹ nhàng nhấc bổng Tjader lên. Hắn đi chân không chạm đất, vô pháp va phải bẫy rập, phối hợp cùng tầm nhìn ở trên cao thì thoát khỏi mê cung gương chỉ là điều sớm hay muộn.

Nhưng không vì thế mà hắn lơ là cảnh giác, nhóm tay trên dưới đang duy trì cảnh giác cao độ, dù chỉ là một khoảnh khắc dị thường cũng đừng mong thoát khỏi sự kiểm soát của Tjader.

Hiển nhiên là đâu có mấy ai biết rõ năng lực của Tjader, bao gồm chính bản thân hắn.

Lúc này, bỗng có dị động.

Từ đâu bắn đến một mũi tên, bay nhanh như cắt, sượt qua vô số chướng ngại nhắm thẳng ngay não bộ của Tjader mà đến. Nhưng như dự liệu của hắn, kẻ muốn giết hắn chỉ có thể lựa chọn thời khắc này.

Chỉ thấy hai bàn tay bất kỳ lao ra, tự biến thành tấm khiên thịt để cản lại đường tên.

Sực.

Mũi tên mang độc kia, đã cắm thẳng vào wm của Tjader, bắt đầu kích phát kịch độc.

Hắn nhíu mày một cái, wm tự động đào thải những thứ không thuộc về nó, nhanh chóng khép lại miệng vết thương như chưa hề có chuyện gì.

Vứt mũi tên đi, Tjader không đối hoài gì, đẩy nhanh tốc độ của mình, hòng rời đi càng sớm càng tốt.

Vừa rồi hắn đã nhận ra, đối phương chỉ là đang thăm dò hắn, chứ không phải thực sự muốn động thủ, nhưng không vì vậy mà hắn cảm thấy yên tâm, trái lại càng thêm bất an rối lòng.

Bởi lẽ, một khi địch nhân coi trọng hắn, chắc chắn sẽ chuẩn bị thật kĩ để một kích miểu sát hắn.

Ngược lại, vừa rồi giao thủ hắn cũng không biết gì thêm về đối phương, bất lợi luôn nằm đấy chờ đợi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.