Chương trước
Chương sau
Giữa đường, Lily chợt kéo góc áo Ngọc Hân lại, tựa hồ đắn đo thật lâu hay dường như đã suy nghĩ thật kĩ, thấp giọng nói: “Cái kia..thủ lĩnh đang để ý ngươi..hắn nói, nếu ngươi chịu sinh em bé cho hắn..thì ngươi không cần đi săn nữa mà vẫn có đầy đủ đồ ăn..”

Ngọc Hân ngưng cước bộ, có chút cau mày.

Chuyện gì đến cũng phải đến.

Cô bình tĩnh nói, “Cái này ta biết rồi..ngươi nói với thủ lĩnh là ta sẽ sớm cho hắn câu trả lời..”

Bích Đào vội chen ngang: “Hình như là ngươi đang hiểu lầm gì đó. Lời thủ lĩnh nói là mệnh lệnh chứ không phải là thỏa hiệp. Ngươi nên nhận thức rõ thân phận mà làm tròn trách nhiệm của mình đi chứ? Chẳng qua là ta gầy gò xấu xí không lọt nổi tầm mắt của thủ lĩnh, chứ nếu không làm gì tới lượt ngươi? Nếu là ta, chỉ cần chịu cực một năm, ta cũng không cần phải đi săn cả đời.”

Giọng điệu của Bích Đào tuy có chút đáng ghét nhưng ả nói không hề sai. Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhận thức điểm này, Ngọc Hân cũng chỉ là cúi đầu thấp hơn, lủi thủi bước đi, cũng không gắt giọng đương chọi hay làm khó gì Lily. Dù sao cô ta cũng là xuất phát từ lòng tốt, sớm cảnh báo một điểm để về sau thủ lĩnh có xơi Ngọc Hân, cô cũng chuẩn bị tâm lý sẵn.

Xét theo mặt nào đó mà nói thì, đây giống như một loại truyền thống mới xuất hiện trong nhóm Anker này, hay biết đâu cái nhóm nào cũng thế.

Thấy mình bị bơ, Bích Đào liền khó chịu ra mặt, dùng tay chắn ngang mặt Ngọc Hân, ngữ khí thập phần chán ghét: “Này con đàn bà kia! Mày có nghe tao nói gì không hả? Lỗ tai mày bị điếc rồi hay sao? Có tin tao đổ nước sôi vào háng mày hay không hả mậy?”

Mặc dù không có mang nước sôi theo nhưng Bích Đào vẫn ương ngạnh, nhướng nhướng mặt, trưng ra bộ dạng thèm đòn, không ngại đẩy bả vai Ngọc Hân mấy cái.

Lily thấy không ổn liền chậm chạm ra giữa can ngăn: “Thôi, ngươi thôi đi Bích Đào. Ả mới đến, còn không hiểu chuyện đâu, ngươi cố chấp như thế làm gì?”

Chát

“Mày im miệng cho tao! Thứ đ* thõa như mày thì biết cái l*n gì? Tao nói gì với nó là chuyện của tao, kệ mẹ tao! Ai mượn mày xía vô?”

Bích Đào bỗng dưng nổi đóa, mặt mày băm trợn, trông dữ dằn hẳn lên, liền tát Lily một cái rõ to.

Lily bị cú tát vung đến, chấn động đến tiểu não làm mất thăng bằng, vô thức lui ngược về sau, không chú ý dưới chân, vấp phải tảng đá, lăn đùng ra đất.

“A a a..”

“Máu..là máu..”

Lily lấy tay sờ soạng, chạm phải dòng máu đang ồ ạt chảy ra dưới hạ bộ, phần vì thiếu dinh dưỡng, phần vì hoảng quá mà sợ đến ngất đi.

Thấy thế, Ngọc Hân nhanh chân chạy đến bên cạnh, sơ cứu một hồi, có mấy lần còn không quên dùng ánh mắt hình viên đạn lạnh lùng nhìn chòng chọc Bích Đào.

Bích Đào từng bước tiến lại gần, làm vẻ mặt vô tội, còn nhún vai một cái: “Mày đừng có nhìn tao như vậy! Mau cứu nó đi, tao đâu phải cố ý. Nó mà có chuyện thì mày nghĩ mày không có tội sao? Ha ha ha..”

Ngọc Hân không kìm lòng được nữa, ngồi quỳ xuống để nhẹ nhàng kê đầu Lily lên giỏ tre, vờ đang chăm sóc Lily, chốc lát, liền vơ phải cành cây khô bên cạnh, tức tốc bật người dậy bổ thẳng lên đầu Bích Đào.

Bích Đào bị đánh bất ngờ, ngã loạng choạng ra sau, ngồi ìn lên đất.

Ngọc Hân đánh ả vì để bõ ghét chứ không có ý định đánh giết ả nên thôi, quay người lại cõng Lily trên lưng, chạy một mạch về hướng trại tập trung.

Bích Đào lồm cồm ngồi dậy, như buồn như vui cực điểm, lòng ngực phập phồng, ả rít một hơi, co tay lại, chạy đà đến Ngọc Hân.

Nhưng quái lạ là, bỗng nhiên ả ta dửng dưng như không, bất động đứng sững sờ ra đó, cứ như ăn phải chiêu cuối của Bard.

Ngọc Hân quay đầu lại có thấy cũng không để tâm chuyện này, trong đầu cô lúc này chỉ có một chuyện duy nhất là nhanh chóng gặp mặt người khác để tìm cách cứu Lily.

Thấy bóng lưng Ngọc Hân dần khuất dần sau những thân cây cao chọc trời, Bích Đào bỗng dưng động.

Ả ta chậm rãi tiến đến cái giỏ tre mà Ngọc Hân đã vội để lại. Thuần thục dùng tay bấu chặt con thỏ đen nào đó từ trong giỏ ra, bỏ vào mồm nhai nhoàm nhoàng.

Rột rột

Xương thỏ đen mềm mỏng, hòa cùng dòng máu tươi đỏ thắm, chắt lọc qua những thớ thịt ngọt thanh,... Tất cả tạo nên một hương vị đặc trưng, ngất ngây tận trời mây mà ngay cả người đang thưởng thức nó cũng không nhận ra món quà thiêng liêng từ trời cao đó.

Một con rồi hai con, ba con,...

Bích Đào ăn như không có điểm dừng, rất nhanh thì đã ăn hết thỏ đen trong giỏ tre của Ngọc Hân. Ả liền đảo mắt qua giỏ tre của Lily nằm cách đó không xa.

Sột soạt sột soạt

Ả cúi người xuống, nhặt nó lên, không nhanh không chậm mở ra, ù một cái, con mèo rừng ở trên trong được phóng xuất, lơ đãng cào hai phát vào mặt của Bích Đào.

Mặc cho dòng máu đang chảy ra ở trên mặt cản trở tầm nhìn, ả nhăn mặt nhe răng ra, gừ gừ hai tiếng rồi nhảy chộp đến vị trí của con mèo rừng. Mèo rừng phản xạ cũng rất nhanh, vội nhảy người lên trên không, nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của Bích Đào, sau đó ung dung đáp lên mình ả, không khoan nhượng dùng vuốt cào mạnh.

Rẹtttt

Quần áo của lưu dân đa phần được làm từ lá cây, số ít mới là da thú, hiển nhiên Bích Đào không có phúc phần đó, chỉ mặc trang phục được làm từ lá cây thôi, bởi thế mà không đủ độ bền để phòng hộ trước những nanh vuốt sắc nhọn của mèo rừng.

Ả ta bỗng lật người lại, dùng tư thế quái dị mà đứng lên: hai lòng bàn chân chạm mặt đất, thẳng cứng từ cẳng chân đến đầu gối rồi kéo dài đến phần đầu.

Trông ả đứng thẳng tấp mà lại thật quái dị.

Đôi mắt ả cứ nhìn chằm chằm vào con mèo rừng kia, con mèo rừng cũng nhìn lại ả, bốn mắt chạm nhau, đột nhiên Bích Đào hét thảm một tiếng rồi vội vàng lấy hai tay che lên hai mắt.

Máu từ lỗ ghèn òng ọc tuôn chảy, kết hợp vết máu đang khô lại trên mặt ả thì chẳng khác nào con lệ quỷ đang bò ra từ địa ngục.

“Rà rà rà rừ rừ..”

Bích Đào liên tục phát ra âm thanh quái dị.

Kéo dài không được bao lâu thì bỗng có con giun từ trong lỗ tai Bích Đào chui ra.

Con giun này màu đỏ nâu đặc trưng, y hệt con giun đất. Khác biệt là con giun này to cỡ ngón tay út, dài hơn 50 cm.

Lúc nó chui ra, còn vương vãi trên thân lớp chất lỏng nhày nhụa, màu trắng đục còn nhan nhản mạch máu li ti đỏ tươi.

Hiển nhiên là con giun này đã chui vào trong não bộ của Bích Đào thông qua ống tai cắn phá không ít!

Cùng đừng hoài nghi tại sao nó có thể làm được điều đó! Con chó ở nhà ngươi cũng đâu có thắc mắc tại sao loài người có thể du hành vũ trụ đâu, bởi lẽ trong nhận thức của nó, nó còn chưa đi ra khỏi một khu phố nữa là.

Vì não bộ đã chết từ lâu, lại không còn vật khống chế điều khiển, Bích Đào vô ý ngả người ra sau, cái ót bị kê lên bởi hòn đá tí xíu mà vỏ sọ não vỡ ra, các vết nứt lan tua tủa như mạng nhện.

Lúc này con mèo rừng nhìn thấy con giun kia, tựa hồ đang suy nghĩ gì, không đành lòng bèn quay người bỏ đi.

Ngược lại, con giun vì mất đi vật chủ kí sinh, nhanh chóng tiết ra chất lỏng nhầy nhụa ở phần đầu làm mềm lớp đất, ngọ nguậy một hồi cũng chui vào đấy một cách an toàn.

Chỉ còn lại cái xác của Bích Đào đang dần mất đi thân nhiệt giữa đồng không mông quạnh.

...

Hồng hộc hồng hộc

Ngọc Hân cõng Lily về đến khu vực trại tập trung cũng qua giờ trưa.

Cảm nhận thân nhiệt của Lily đang dần vơi đi, cô không cho phép mình nghỉ ngơi bất kì giây phút nào, chạy một mạch từ đó đến đây, một quãng đường mà thường ngày cô phải mất hơn một giờ đi bộ.

“Cứu, cứu người. Mau cứu người đi...cứu người..”

“Chuyện gì? Chuyện gì vậy Ngọc Hân? Sao các người về sớm vậy? Bích Đào đâu?”

Nghe tiếng Ngọc Hân hô hào, một người phụ nữ trung niên từ căn chòi trên cây ló mặt ra, hỏi thủ tục mấy câu.

“Dì Aline, khoan hãy nói chuyện. Mau mau xuống cứu người, Lily có chuyện rồi!”

Ngọc Hân nói với lên.

“Ờ ờ, người đợi chút, ta kêu mấy khác phụ một tay.”

Aline đứng bên đây chòi, hú vọng qua một bên khác.

“Kiệt Quân, Xperia, các người mau xuống phụ ta với!”

“Xuống liền, xuống liền!”

Mà hai người kia nghe tiếng hô, đã ló mặt ra từ lúc nào, đáp ứng đôi câu cũng cùng xuống đất.

Loay hoay tới lui, bàn giao Lily cho hai nam nhân kia. Ngọc Hân liền chạy đến bên lò củi, nhóm lửa nấu nước.

Aline nhìn tình trạng của Lily cũng khẽ cau mày thật sâu, trong lòng thầm kêu không tốt.

Nhưng vì để cho chắc chắn, Aline cũng cẩn thận cởi quần Lily ra, kêu Kiệt Quân với Xperia cố định Lily lại, một tay ấn bụng dưới, một tay thử thò vào kiểm tra.

Aline lúc trước là một y tá ở bệnh viện, chuyên môn không có gì nhưng ít nhiều kiến thức y khoa cũng rõ hơn người khác, hơn nữa Aline cũng đã từng mang thai, có con rồi, kinh nghiệm này, không phải do đi làm ăn lương mà có. Đó là bản năng của giống cái, không gì bì được.

Kiểm tra qua lại một hồi, Ngọc Hân cũng mang nước sôi đến.

Aline bảo cô để dưới đất, lông mày giãn ra mấy phần, hỏi Ngọc Hân chuyện gì đã xảy ra.

Ngọc Hân kể lại sơ lược một hồi.

Aline quay đầu nói với Kiệt Quân: “Ngươi đi kiểm tra xem Bích Đào còn ở đó không. Nếu quả thật lời Ngọc Hân nói là đúng thì vác nó về đây chịu tội.”

Đoạn, Aline dừng lại, nói với Xperia: “Ngươi báo cáo cho người kia, để người đó cáo tri thủ lĩnh lại. Sau đó về đây phụ ta một tay!”

“Ok!”

“Rõ!”

Xong Aline lại quay sang nói với Ngọc Hân: “Còn ngươi thì mau đi tiệt trùng mấy cái dao đi. Chúng ta phải mộ bụng bỏ con để cứu mẹ, để lâu sẽ thực sự là một xác hai mạng!”

“Được, ta hiểu rồi, lập tức đi làm!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.