Chương trước
Chương sau
“A Di Đà Phật, vì cớ gì thì chủ hỏi một điều kì quặc như vậy? Không phải trước đó cả ba chúng ta đã vô tình gặp nhau ở lối vào cầu thang xoắn ốc tại tầng đầu tiên rồi sao?”

“???”

Tjader nhíu mày, vì sao lại có chuyện kì quái như thế này? Luôn có điều gì đó không đúng ở đây, để tường tận, hắn lại nói: “Không phải đâu sư phụ, đúng là ba chúng ta từng gặp mặt nhau ở tầng đầu tiên nhưng ta dám chắc nữ nhân khi đó không phải Phương Hồng mặc dù ngoại hình và khuôn mặt của cả hai y hệt nhau... Hơn nữa..”

Đoạn, hắn ngưng lại, híp mắt thật sâu: “Hơn nữa, chính ta là người đã giết chết ả ở mê cung gương, sau đó ngươi lại bắt ta chờ đợi ở lối vào, đợi một kẻ đi giày cao gót, và tự xưng là Phương Hồng!”

“Vậy thì làm sao có tới hai Phương Hồng được? Chắc chắn một trong hai là giả, hoặc cả hai cũng là giả vì nhận thức của chúng ta đã bị tòa kiến trúc này can thiệp mạnh mẽ!”

Tjader không chắc chắn nói ra một suy đoán kinh người.

“A Di Đà Phật, điều này bần tăng cũng không rõ. Chi bằng thoát ra ngoài rồi hãy nghĩ kĩ lại..”

Mặc dù khi nói chuyện với nhau, tên hòa thượng không nhất thiết phải hướng mặt về Tjader để tỏ vẻ lịch sự vì còn phải đương chú ý từng bước chân, nhưng nhìn bằng góc độ nào hắn cũng thấy tên này lạ lạ.

“Không lẽ, con lừa trọc cũng là giả? Không, không phải. Nếu là giả thì không thể nào lúc nói vụ màu ô gạch lại bị giấu đi âm thanh được, càng không thể nào cấp cho mình một lối tư duy rằng mọi thứ là giả được. Vậy nó là thật? Không, cũng không phải, biết đâu ngôn từ hắn nói không vi phạm chính là để cấp cho mình một hướng tư duy..?”

Càng nghĩ, Tjader càng rối não không thôi nhưng hắn đã có một cái thuyết pháp rằng, cả ba vòng thi ở bài huấn luyện thứ hai chính là nhằm vào trí tuệ của tân binh!

Khôn thì sống, ngu thì chết.

Và rõ ràng, ở vòng thứ ba này khó hơn hai vòng trước rất nhiều lần. Nó không còn là định sinh tử trên bề mặt sinh học nữa, mà còn phán xét trên ý nghĩa về mặt linh hồn, hay chính xác hơn là đạo tâm của mình.

Nếu đạo tâm vững, bao nhiêu ảo giác nhìn thấy, huyễn âm nghe được, nhận thức bị che lấp,.. Không là cái đinh gì.

Ngược lại, giống như người thực vật, rõ là còn sống sờ sờ đó, nhưng bản thân lại vô pháp nhận thức thế giới này, không có cách nào cử động, hay đơn giản nhất là không ý thức được ý thức của bản thân, vậy thì thà chết đi còn có ý nghĩa hơn!

Và lúc này hắn cũng hiểu vì sao ở tầng này, không gian kiến trúc lại rộng lớn đến vậy, đó là vì mỗi người khác nhau, đạo tâm khác nhau, không ai giống ai nên hoàn toàn không có con đường nào trùng lặp nhau, mỗi thứ trải dài đến vô tận.

Mà hơn hết, khi mỗi người bước trên đạo tâm của mình, chỉ có bản thân họ, chính họ là người trải qua hết thảy, không ai tường tận mọi thứ rõ ràng ở trong tầm mắt của họ, ngoài chính họ.

Bởi vậy mà hắn không nhìn thấy bất kì ai khác ở khuôn hắc ám đó, vì suy cho cùng hắn là hắn, là Tjader, là kẻ chỉ có thể thấy duy nhất đạo tâm của chính mình!

Và khuôn hắc ám kia, cứ như đang ngụ ý cho miền tương lai đầy bất ngờ và không thể đoán trước.

Thứ còn sót lại, mà hắn chưa kịp giải khai là hai màu của ô gạch. Rất có thể trắng đại diện cho thiện, đen chính là ác. Nhưng suy đoán này quá chung chung, không có sơ sở.

Tjader cũng chẳng thèm nghĩ hay bắt chuyện với hòa thượng nữa.

Như hắn dự đoán, đối phương cũng chẳng hề đoái hoài gì tới hắn, lẳng lặng bước đi.

Không lâu sau, một người khác lại xuất hiện bên cạnh hắn: Phương Hồng.

“Tjader, ngươi đi chậm chậm thôi. Chờ ta đi cùng với!”

“Không lẽ các người cho rằng, ta đần độn đến mức không biết tất cả hiện thực này là giả sao? Đừng hao tổn tâm tư nữa, thành thà thành thật, ngồi yên một chỗ để ta thoát ra khỏi đây rồi tìm các ngươi tính sổ!”

Tjader không thèm nhìn ả ngữ khí lạnh lùng, cơ hồ không kiêng nể ai, bố láo một phương.

Ấy vậy mà Phương Hồng cứ như không nghe thấy, tiếp tục bám víu Tjader, nói: “Ai nha, ngươi làm sao lại đi nhanh đến vậy. Thong thả một chút, chờ, chờ ta với. Hai ta cùng đi chung..!”

Nghe đến đây, sắc mặt Tjader tối sầm lại, “Quả nhiên là tầng này có vấn đề. Đối phương một mực muốn trì hoãn tiến độ của mình lại, hòng khiến mình thất lạc nơi đây, vĩnh viễn trầm luân. Nhưng cơ hồ, vấn đề này cũng không lớn, vì bọn hắn chỉ dùng xảo ngôn mà không có hàng động thực tiễn như vây bắt ta lại, hết thảy còn có biện pháp thay đổi cục diện. Tăng tốc độ, mau mau rời khỏi đây!”

Nghĩ vậy, wm quanh hắn không còn kiêng dè mà phòng hộ nữa, trực tiếp đổi sang các xúc tu, phóng tới một đoạn để kéo Tjader di chuyển.

...

Bên ngoài, nói cho chính xác hơn là khu vực trung tâm chỉ huy - Tổng bộ.

Coiling ngồi trên ghế dựa, trông thì thoải mái nhưng đôi mắt của hắn một giây đảo qua hơn hai mươi cái màn hình phẳng trước mặt.

Đây là nơi giám sát gián tiếp kì huấn luyện thông qua camera ẩn.

“Hình như Went bên kia có chuyện, nên Huyễn Cảnh ở tầng ba của bài huấn luyện thứ hai xảy ra vấn đề.”

Kokomi cũng đang theo dõi diễn biến, không chắc chắn hỏi.

“Cái này thì ta không biết, nhưng ta biết chắc một điều là ‘anh bạn nhỏ' của ngươi ăn no rửng mở, đã dặn là không cần đi huấn luyện nữa mà vẫn cố đâm đầu vào đấy chơi. Lại còn dùng tool chơi ăn gian!”

Coiling vẻ mặt bình tĩnh, nhưng học theo thói xấu của Hyperlink, châm chọc một phen.

“Ai da, người ta tự giác nhận thức thực lực bản thân còn nhỏ yếu nên muốn cải thiện bản thân. Làm sao lọt vào miệng ngươi lại trở thành ‘ăn no rửng mỡ'? Còn việc chơi ăn gian hay dùng tool cái gì, đó là biết phát huy tối đa sức lực của chính mình nha. Nào có dùng vật ngoài thân mà gọi là chơi ăn gian được?”

Kokomi không thành thật, ương ngạnh đáp trả.

Wasabi hớp miếng trà, nhỏ giọng nói, “Mã gen ban đầu của các ngươi có phải là mèo với chuột hay không mà gặp mặt nhau cứ gây chuyện suốt thế?”

“Mã gen của ta là đại bàng, không phải mèo hay chuột! Cảm ơn!”

Coiling rung đùi, bảo.

“Tuy ta không phải chuột nhưng quả thật là có dòng họ với mèo, sao người lại biết vậy, Wasabi?”

Kokomi chống cằm, lộ vẻ suy tư, chốc lại ngẩn đầu, đánh giá Wasabi, người không biết còn tưởng thật.

Sau đó cô lại nói, “Vậy chuyện này giải quyết thế nào đây? Món đồ chơi mà Went để lại trước khi đi giờ bị lỗi rồi, chúng ta có nên hoãn lại vòng này hoặc cho qua hết không?”

“Cái này, ta cũng không biết nên làm sao cho phải. Ai mà biết được nó biến chứng giữa chừng, cũng đâu ai ngờ được nó ảnh hưởng trực tiếp từ Went đâu! Đội trưởng Coiling, ngươi xem nên làm thế nào, không thể cứ để vậy, chết hết là toi cả đám chúng ta luôn đó!” Wasabi thiếu quyết đoán, lại đùng đằng chĩa mũi dao về hướng Coiling.

Dù sao thì việc này, lỗi từ yếu tố khách quan, nhưng nồi thì phải có người gánh. Và Coiling, trưởng ban huấn luyện kỳ này, là cái đề xuất tốt đẹp nhất.

Nhưng mà con mẹ nó, cái nồi này cũng thiếu quyết đoán không kém.

Coiling khó khăn lắm mới giữ được cái vẻ lạnh lùng boy, đầy uy nghiêm không lâu, hắn lại trở về với bản chất con người mình: “Ta cũng không biết làm thế nào. Chi bằng cứ để đấy, chơi, chơi chết thì thôi. Dù sao đã chết một lũ rồi, mớ sản phẩm thất bại này may mắn có qua khâu kiểm duyệt thì người dùng cũng không dùng được!”

Cái sự cao ngạo này, Kokomi hay Wasabi đều không ưa nổi, nhưng cũng là đồng nghiệp với nhau, cũng ùm à cho qua chuyện, khéo nếu đánh nhau đều không tốt.

Cả ba đều hướng mắt về các màn hình.

Cùng lúc đó, thực tại từ màn hình phát ra.

Tjader chật vật nhấc chân trái lên, wm bồi tụ ở hai bên trợ lực, nhưng vẫn như cũ, hắn không có cách nào đặt chân xuống.

Cảnh tượng này mang đến cho hắn một cảm giác rất kì quái: nhấc chân lên sẽ bị trọng lực áp chế đè xuống, khi đặt chân xuống thì mặt sàn bài xích đẩy ngược lên trên.

Lấy ví dụ chính là hai bên kéo co, lực là tương đương nhau, nhưng vấn đề là Tjader ở giữa hai đầu dây đó, dùng man lực của cơ thể để chống chội với các lực cùng phương, cùng độ lớn nhưng khác hướng.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, cơ thể hắn ngạnh sinh trực tiếp bị xé nát, mà quan trọng hơn nữa là hắn vô pháp xoay chuyển thế cục.

Giờ có muốn quay đầu về nơi xuất phát cũng đã muộn!

“Không, thực ra ta còn một cách, đó chính là dùng wm để di chuyển như hồi ở mê cung gương!”

Linh quang lóe lên, Tjader liền dùng wm đẩy ngược cơ thể lên không, cùng lúc đó, những ô gạch trên mặt sàn như đang hứng chịu trọng tải quá mức cho phép, bọn chúng lắc lư dữ dội, hai màu trắng đen nhấp nháy không đều, nhanh chóng ảm đạm rồi triệt để tắt lịm luôn nguồn sáng yếu ớt đó.

Tjader toát mồ hôi hột, trước mặt hắn bây giờ hoàn toàn là bóng tối bủa vây, giơ tay không thấy năm ngón.

Điều tốt đẹp duy nhất là wm của hắn không bị ảnh hưởng gì, còn liên kết được với bản thân hắn, cấp cho Tjader một niềm tin không nhỏ, chít ít trong hoàn cảnh này cũng đủ để tự trấn an bản thân.

“Bây giờ thì có thể di chuyển rồi, tốt nhất là nên quay đầu lại, trở về lối vào, nhưng không thể phân biệt phương hướng để biết nên đi về hướng nào thì cũng như không.”

Tjader cho rằng, đây không phải cứ quay đầu trở lại thì chắc chắn đó là đường đã từng đi vì thực tế bản thân hắn đã trải nghiệm qua: nhận thức về thời gian cùng khoảng cách còn bị bóp méo huống chi là phương hướng!

Mặt khác, ngay cả khi hắn xác định đúng phương hướng rồi, thì thời gian cùng quãng đường để di chuyển ngược trở lại, lại là một nan đề khác.

Hắn ở yên một chỗ, suy tư không ít thời gian. Sau cùng lại lựa chọn một biện pháp cực đoan nhất: phá hủy tầng kiến trúc này.

Trước đó Tjader cũng đã phá hủy lối đi cầu thang xoắn ốc ở vòng đầu tiên, mặc dù lúc đó hắn dùng wm để kích hoạt bẫy rập, là một dạng gián tiếp phá hủy kiến trúc. Ngược lại, lần này, hắn sẽ đọ sức chân chính.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.