Nohaha bị đám người dẫn đến một khu vực không biết tên ở ngoài bìa bộ tộc.
Bây giờ nó mới để ý là ở đây tập trung không ít người, 10 ngàn là ít.
Nó có chút đổ mồ hôi lạnh.
Bahrain lạ mặt ban nãy vỗ vai hắn, nói: “Ngươi bế vợ ngươi đi theo ta.”
Nohaha cũng không suy nghĩ nhiều, vì đằng nào thì nó cũng không muốn sống nữa thì đám Bahrain này có gì lợi dụng được nó.
Nohaha đi theo con Bahrain kia một đoạn đường dài, rất dài.
Đến nổi Nohaha đã mất đi nhận thức về thời không gian thì con Bahrain kia mới vỗ tay nhẹ một cái.
Bộp.
“Đây..đây là...”
Cảnh tượng trước mắt làm Nohaha khó mà tin được, hàng triệu ngôi mộ nối san sát nhau tạo thành những đường thẳng song song không có điểm dừng của hai bên đường, chúng là những ruộng bậc thang cao tít tắp.
Lần đầu tiên đến đây, con Bahrain lạ mặt kia cũng có biểu cảm bất ngờ và không thể tin được như Nohaha hiện tại.
Hắn có chút đắc ý.
“Hằng năm, có khoảng 5000 con Bahrain chết vì đi săn, 2000 con chết vì già, khoảng 500 đến 2000 con chết vì bệnh và một số nguyên nhân khác.”
Nói đoạn, hắn ta dừng lại, nhìn vào vợ của Nohaha rồi nói tiếp: “Nhưng ngươi đâu có biết được, hằng năm, đến lễ “Tế Thần” diễn ra, có hơn một trăm ngàn con non bị đem đi tế, còn những con Bahrain trưởng thành vì không chịu nổi cú sốc mà tự tử thì có đến cả ngàn con.”
Nghe đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cap-y-tuong-ta-chu-du-di-gioi/2443722/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.