Ọt ọt ọt.
Thanh âm quen thuộc lại reo lên, Lý Khang vẫn chưa quên đây là nguồn cơn khiến bản thân ra nông nỗi này.
Vốn đã đói, lại còn tiêu hao thể lực và năng lượng, hắn càng đói hơn trước.
Lúc trước, đói bụng còn có thể mạo hiểm một phen đi tìm thức ăn. Bây giờ phế một chỗ thì có thể làm gì được? Không lẽ còn mong chờ thức ăn từ trên trời rơi xuống sao?
Không thể nào đâu, ha ha ha!
Làm sao mà có chuyện thức ăn từ trên trời rơi xuống được? Nếu có chỉ có nước mưa và phân chim mà thôi.
Lý Khang lẩm bẩm chế nhạo.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì, lập tức nhìn sang bờ sông, hay nói chính xác hơn là trên mặt sông.
Vốn dĩ có Cảm Quan, Lý Khang không nhất thiết quay đầu, nhưng hết thảy đều vì thói quen. Hắn vẫn chưa quen với năng lực thần kỳ này.
Trên mặt sông nổi trôi lềnh bềnh một khúc gỗ to, nó khẽ nhấp nhô theo từng đợt gió thổi trên mặt sông.
Nhìn kĩ lại, nào có khúc gỗ gì. Đó chính xác là cái xúc tu bị đoạn lại lúc trước!
Lý Khang âm thầm nghĩ, có thể là vì tác dụng của Ok7HP mà nó mới có thể nổi như thế. Bằng không phải đợi ba ngày cho nó trương sình cả lên, ấy là khi thứ mùi hôi thối khó chịu ập đến.
Lý Khang đói lắm rồi, nào có nghĩ tiêu cực như thế, trong đầu hắn bây giờ chỉ có hình ảnh xúc tu của mực ống hay bạch tuộc gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cap-y-tuong-ta-chu-du-di-gioi/2443714/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.