Thanh âm quen thuộc lại reo lên, Lý Khang vẫn chưa quên đây là nguồn cơn khiến bản thân ra nông nỗi này.
Vốn đã đói, lại còn tiêu hao thể lực và năng lượng, hắn càng đói hơn trước.
Lúc trước, đói bụng còn có thể mạo hiểm một phen đi tìm thức ăn. Bây giờ phế một chỗ thì có thể làm gì được? Không lẽ còn mong chờ thức ăn từ trên trời rơi xuống sao?
Không thể nào đâu, ha ha ha!
Làm sao mà có chuyện thức ăn từ trên trời rơi xuống được? Nếu có chỉ có nước mưa và phân chim mà thôi.
Lý Khang lẩm bẩm chế nhạo.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì, lập tức nhìn sang bờ sông, hay nói chính xác hơn là trên mặt sông.
Vốn dĩ có Cảm Quan, Lý Khang không nhất thiết quay đầu, nhưng hết thảy đều vì thói quen. Hắn vẫn chưa quen với năng lực thần kỳ này.
Trên mặt sông nổi trôi lềnh bềnh một khúc gỗ to, nó khẽ nhấp nhô theo từng đợt gió thổi trên mặt sông.
Nhìn kĩ lại, nào có khúc gỗ gì. Đó chính xác là cái xúc tu bị đoạn lại lúc trước!
Lý Khang âm thầm nghĩ, có thể là vì tác dụng của Ok7HP mà nó mới có thể nổi như thế. Bằng không phải đợi ba ngày cho nó trương sình cả lên, ấy là khi thứ mùi hôi thối khó chịu ập đến.
Lý Khang đói lắm rồi, nào có nghĩ tiêu cực như thế, trong đầu hắn bây giờ chỉ có hình ảnh xúc tu của mực ống hay bạch tuộc gì đó được người ta đem nướng trên vỉ, dai giòn sừn sựt thơm phức.
Nghĩ nghĩ, hắn không khỏi nuốt nước miếng một phen.
Nhưng mà cái xúc tu lềnh bềnh trên mặt sông, cách hắn cũng không gần. Hắn hiện tại chỉ có thể ngồi một chỗ, muốn bơi đi lần nữa là bất khả thi. Họa chăng con cá mập ma kia còn đang chực chờ bên dưới, muốn cái mạng chó của hắn.
“Không dùng tay chân được thì dùng cái đầu!”
Đầu của hắn có sạn hay không thì không biết, nhưng lắc lắc lại nghe rột rột.
Việc quen hay làm, Lý Khang soạn ra một số thứ cần thiết.
Đầu tiên dùng cái xẻng xắn xuống một xẻng ở ngay bên cạnh, vuông góc với hướng của mục tiêu là cái xúc tu trên mặt sông chiếu đến, dùng sức một chút, nại phần đất bên dưới lên, cơ hồ đã hoàn thành một cái hốc sơ khai.
Sau đó, nối các sợi dây lại thành cộng dây duy nhất. Rồi buộc một đầu sợi dây vào phần gốc cái răng của con sâu đá. Đầu còn lại mắc vào cái xẻng đang cắm xuống đất, vì để không tuột mất sợi dây thôi, chứ Lý Khang nghĩ không còn ngoại lực nào can thiệp đến, mà nhỡ may nếu có cũng là kéo cái xẻng đi, hắn không ngu thêm nữa mà góp cái mạng vào tiếp.
Đặt cọng lò xo vào đường rãnh có cái gờ đã đào từ trước, dùng các vật phẩm khác để cố định cái lò xo. Lý Khang từ tốn đặt cái răng của sâu đá trượt theo đường rãnh đó.
Cọng lò xo vì bị tầng đất chặn lại bên dưới cái hốc, vì vậy mà bị cố định một đầu, đầu kia thì bị cái răng của sâu đá từ từ dồn nén đến.
Đến khi Lý Khang cảm thấy vừa đủ, hắn liền buông tay ra.
Lực đẩy từ lò xo là cực lớn, dễ dàng bắn phá cái răng đi. Sợi dây cũng theo đó mà vù vù phóng theo.
Phốc.
Mục tiêu to lớn, so với khoảng cách giữa hai bên, thì Lý Khang không khó để nhắm bắn trúng.
Phần còn lại là dùng sức kéo cái xúc tu vào bờ.
Nhờ lực đẩy Ác – si – mét, Lý Khang ung dung kéo một hơi cho xúc tu vào bờ, phần còn lại mới là vấn đề.
Không còn bất cứ cái gì trợ lực, bản thân đang trọng thương mà chỉ với mình tay phải, Lý Khang muốn kéo nó đến bên cạnh mình, quả thực là khó như lên trời.
Nhưng ai nói, hắn buộc phải mang hết vào để ăn đâu?
Chính vì thế, Lý Khang lại buộc sợi dây khác vào con dao găm, thêm một cộng dây khác nữa để buộc vào cái răng của sâu đá.
Phốc.
Lý Khang nhướng người, phóng con dao về phía xúc tu. Nhưng như dự tính, lưỡi dao đã cắm chặt sâu vào xúc tu vì lực đạo quá mạnh.
Giựt cộng dây, kéo con dao trở về, Lý Khang có thời gian để nhiều lần thử nghiệm, làm quen sức lực đã dùng.
Lần thứ n, hắn đã quen thuộc các mốc dùng lực cần thiết.
“Kế tiếp là độ chính xác vị trí!”
Hắn nói, tiện tay phóng dao đến phần ngọn xúc tu.
Sượt.
Nó đã trượt, hắn không nản chí, thử lại một lần.
Lại thử một lần.
Lại thử một lần khác.
Lần thứ 32, hắn đã có thể kiểm soát vị trí mà mình muốn phóng dao.
Tiếp theo là kết hợp lực đạo và chính xác.
Phốc
Trúng, trật, trúng, trúng,..
Sau hàng giờ phóng dao, một phần xúc tu đã nát bấy. Lý Khang cũng quen với cảm giác đói, quên đi tri giác từ cánh tay, phớt lờ cái đau.
Phốc.
Lại trúng, bây giờ Lý Khang đã có thể thành thạo việc phóng dao chuẩn từng milimet rồi, kế tiếp hắn kéo căng sợi dây nhưng không giựt dao về mà cố gắng giữ ở đấy.
Cánh tay quay một vòng, con dao ở đầu bên kia như cái compa mà xoay theo một vòng, mà điểm trục chính là mũi dao.
Lý Khang dễ dàng khoét một lỗ trên cái xúc tu theo hình nón mà con dao gọt được. Nhưng nó chưa đứt ra hoàn toàn, vẫn còn một ít thịt kết nối bọn chúng lại.
Lý Khang xoay người, với lấy cái răng sâu đá, vung tay phóng đi.
Phốc.
Chân răng nhọn hoắt, dễ dàng xuyên qua hồng tâm của miếng thịt vừa gọt ra kia.
Lần này Lý Khang nắm lấy hai đầu dây mà kéo về.
Tay phải với lên chộp lấy miếng thịt lạnh ngắt nhớp nháp. Hắn cắm cây răng xuống đất, cạnh đống lửa, ý đồ nướng nó.
Trong khoảng thời gian này, Lý Khang cũng không phí giây phút nào mà tiếp tục công việc cũ: phóng dao, xoay tròn, phóng tăm, giựt dây, nướng thịt.
Trên đất ngổn ngang các xiên mực đang nghi ngút khói, bốc lên thứ mùi thơm bát ngát, thơm lừng đặc trưng.
Nhồm nhoàm nhồm nhoàm.
Lý Khang vốn không phải là kẻ háo ăn nhưng vì quá đói, hắn không có ý tứ, một lần nhét hết các miếng thịt ngay trước mặt, nhai nhồm nhoàm.
“Lúc đói, ăn mầm đá cũng thấy ngon!”
Đây quả thực là chân lý, mà từ xưa đến nay, Lý Khang mới có dịp ngộ đến.
Hắn ăn, hắn uống, nghỉ ngơi, tiểu tiện,...
Cứ thế ì ạch một chỗ, đã không biết qua bao lâu rồi, Lý Khang vô thức ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, so với lúc trước, vị trí của hai mặt trăng đã cách xa rất nhiều, nhưng nhìn chung vẫn chưa lên thiên đỉnh, chưa đi qua đỉnh đầu của Lý Khang.
Mà hắn đã cảm thấy là rất lâu rồi, lâu đến nổi sắp mất nhận thức về thời gian luôn rồi. Nhưng đại khái tính toán, hai mặt trăng mới chỉ đi qua 1/3 cung đường.
Dựa theo tuần hoàn bài tiết của cơ thể và các cơn đói, trung bình mỗi ngày Lý Khang ăn hai lần, đi tiểu tiện mỗi ba tiếng một lần, hắn duy trì thanh tỉnh bằng những giấc ngủ ngắn chừng 15 phút,... Chừng ấy dữ kiện, Lý Khang đoán đã qua hai ngày rưỡi tính bằng thời gian ở Trái Đất.
Trong khoảng thời gian này, thương tích của hắn đã khôi phục phần nào. Miệng vết thương trên tay trái của hắn đã đóng vảy, máu đã khô lại, biến đen, thoang thoảng mùi sắt gỉ, lắm lúc lại nồng nặc thứ máu mủ tanh hôi.
Hắn mạng lớn, không chết vì mất máu nhưng vết thương vẫn tê đau âm ỉ, lúc trái gió, cơn đau đột ngột ập tới, hắn chỉ biết co rút người lại, run lên bần bật, cắn răng chịu đựng, khóc không ra nước mắt, nhưng lại không dám kêu rên dù chỉ một câu.
Không biết có phải vì thịt quái vật đã cung cấp cho hắn nguồn năng lượng đủ lớn để kịp thời bổ sung cơ thể, tái tạo tế bào hay không. Nhưng hắn biết, chuyện may mắn như này chắc chắn sẽ không diễn ra lần nữa.
Điển hình nhất là việc, trong khoảng thời gian này, một vài quái vật, không biết vì ngửi thấy mùi thịt nướng hay mùi máu tươi mà đã kéo đoàn đi tìm hắn hỏi vợ.
Bất đắc dĩ, Lý Khang chỉ có thể hóa vai bác thợ săn, nã chết bọn chúng.
Ngặt một nỗi, đó là quái vật biến hình dị dạng, hắn giết được bằng khẩu SD – 080, không có chiến lợi phẩm nào khác ngoài việc cảm thấy sót của, tiếc đạn mỗi khi tiếng súng vang lên.
Ngay cả khi xác bọn chúng không tiêu biến đi, Lý Khang cũng không chắc mình có gan ăn thịt bọn chúng.
Đơn giản mà nói, tỉ như cá mập ma, nó là quái thú, dù ghép từ hai con vật hay gì đó, nhưng đơn giản mà nói nó vẫn nằm trong phạm trù mà Lý Khang có thể lý giải đến, nằm trong vùng nhận thức của hắn, hắn sẽ cảm thấy yên tâm phần nào.
Ngược lại, tỉ như con quái nửa người, mặc dù nửa người trên là loài linh trưởng nào đó, nhưng nhìn nó máu me ghê tởm, dáng hình dị hợm, có cho hắn tiền hắn cũng không dám ăn thịt.
Lại nói đến quái vật tỉ như người lò xo, khắp nơi đều là lò xo, là kim loại, thì ăn cái nịt??!
Nghĩ đến đây, Lý Khang cảm thấy hệ thống phân chia giống loại của hắn chưa được hợp lý, chưa được sát sao lắm.
Dù sao thì cũng có thời gian, Lý Khang không ngại động não một tí.
Không vì cái gì hơn, phân loại nó ra, ít nhất sẽ có định hướng nhất định nào đó, tỉ như biện pháp đối phó khi gặp một loài tương tự chả hạn.
“Chúng nên có các thuộc tính đặc trưng, tỉ như tên, loại, đặc điểm,.. chả hạn. Lấy theo mốc thời gian từ lúc mình xuyên qua đến nay thì..”
“À không, không,.. Ít nhất phải có công cụ ghi lại chứ, bằng không biên ra cũng vô nghĩa, nếu không thì cứ để hết trong đầu là được!”
Nói nói, Lý Khang nhớ là lúc trước khi nhặt đồ vơi ra từ bọn kiến kia, hắn có nhìn thấy một vật phẩm, tựa như quyển sổ hay gì đó. Hắn không biết vì sao lũ kiến lại đem theo cái này, hắn không quan tâm lắm, chỉ biết là hiện tại cần nó.
Lục tung đống đồ một hồi, Lý Khang cũng móc ra được một quyển sổ tay được bọc từ da thú màu nâu nhạt, không dày lắm, chiều dài hay chiều rộng gì cũng đại khái chừng một gang tay, trông khá vuông vức và chắc chắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]